Hôm sau khi Aya đến lớp, cô đã nghe được mọi người bàn tán về một nam sinh năm ba đã bị đuổi học, lý do thì không một học sinh nào biết rõ.
Chỉ có vài học sinh kể rằng đã có một trận cãi nhau to trong phòng giáo viên.
Aya vào lớp, thấy được Dương Hằng đang ngồi trên bàn giáo viên khoanh tay nhắm mắt.
Cô mới thoáng an tâm rồi ngồi xuống.
Cô cảm thấy Dương Hằng quả thật quá khác biệt so với những giáo viên khác, hắn luôn là người đến sớm nhất.
Ngồi im như tượng sau bàn giáo viên cứ như một nhà sư đang thiền định vậy.
Tuy rằng nhắm mắt, nhưng mà hắn lại có thể cảm giác rõ ràng chu vi xung quanh lớp học.
Học sinh trong lớp đã đầy đủ hết, Dương Hằng bắt đầu điểm danh.
Tuyệt nhiên không nhắc chút nào đến vụ lùm xùm kia.
Qua vài ngày dạy học, phần lớn các học sinh đã không còn sợ hắn.
Không phải là không sợ kiểu kia, mà là họ phát hiện ra Dương Hằng cũng không phải kiểu giáo viên hách dịch.
Hắn còn khá dễ tính, miễn là không ai làm sai hay động đến gì đó cấm kị là được.
Không những thế, cách mà hắn truyền tải bài học khá là cuốn hút, khiến cho hứng thú học tập của mấy học sinh tăng cao.
Nhiều học sinh nghĩ về thứ áp lực khi đó mà Dương Hằng tỏa ra, bắt đầu chuyển từ sợ hãi sang ngưỡng mộ.
Cái này khiến cho hắn rất hỏi chấm, giới trẻ bây giờ lạ vậy sao?
Bị dọa còn thích?
Giờ học kết thúc, Aya đang định trở về thì đột nhiên buồn đi vệ sinh.
Cái này đến rất đột ngột, cô hơi do dự khi quyết định có muốn đi vệ sinh ở trường hay không.
Bởi vì nơi đí có chứa nhiều kỉ niệm...!không tốt đẹp lắm.
Nhưng cuối cùng, bàng quang vẫn chiến thắng nỗi sợ.
Aya chạy vọt vào nhà vệ sinh trường giải quyết.
Chỉ là khi cô vừa đi ra khỏi cửa buồng vệ sinh, nhóm ba nữ sinh bắt nạt cũng vừa mang cây lau nhà đến.
Và việc gì đến cũng phải đến.
"Mày thảnh thơi quá nhỉ con chó?"
Aya bị vây ba đường, cô chỉ lặng im đứng đó không chống trả.
Nhưng mà nhìn bộ dáng của Aya như vậy, đứa con gái cầm đầu càng ngứa mắt,
"Ánh nhìn kiểu gì đấy? Mày giỡn mặt với tao à!"
Cô ta nắm lấy cổ áo của Aya, bắt đầu những lời bắt nạt quen thuộc.
Nhưng lần này, Aya không đứng im chịu trận như mọi lần trước.
Cô bé gạt tay của nữ sinh ra.
Cả ba nữ sinh bắt nạt đều sững sờ, Aya cũng cảm thấy lạ với hành động vô thức của mình khi nãy.
"Con chó...!mày chống lại tao đấy à?"
"A...!tôi...!không..."
Hai đứa nữ sinh tiến tới tóm lấy hai tay của Aya.
Cả hai người bọn chúng nghĩ nữ sinh kia sẽ đấm đá hay làm gì đó, nhưng sắc mặt của cả hai đều trở nên tái xanh khi mà con dao rọc giấy xuất hiện.
"Chờ...!chờ đã Sarina! Thứ đó nguy hiểm lắm!"
"Lo gì, tao chỉ cho con nhỏ này một vết bé xíu thôi!"
Lưỡi dao rọc giấy dần tiếp cận mặt, Aya định hét lớn kêu cứu thì nữ sinh bắt nạt có cái tên Sarina đã nhanh tay bịt miệng cô lại.
"Thật tình, sao cậu lúc nào cũng vướng vào rắc rối thế?"
Một cô gái có mái tóc ngắn màu vàng xuất hiện ngay tại cửa nhà vệ sinh, cô đoạt lấy con dao đang sắp dí vào mặt Aya.
Hành động dễ dàng của cô khiến cho Aya nhận ra ngoại trừ cô và nữ sinh tóc vàng ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều bất động.
"Yatsumura, đây là..."
Yatsumura Tsuyuno, một người bạn học cùng lớp với cô, nhưng từ trước đến giờ cả hai chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
"Ma thuật của tôi, nó đã tạm dừng thời gian."
Tsuyuno giơ lên chiếc điện thoại có hai cái cánh cùng với biểu tượng đặc trưng chả mỗi Mahou Shoujo.
"Asagiri, cậu cũng có một cái mà, sao không giải quyết hết đám phiền phức này đi?"
Trước sự ngỡ ngàng của Aya, Tsuyuno dùng con dao rọc giấy cứa một đường trên cổ của Sarina.
Sau đó đưa con dao trở lại, chỉnh lại động tác giống như cô đang tự cắt cổ mình.
"Đi nào, để tôi kể cho cậu nghe về Mahou Shoujo."
Sau khi dàn dựng hiện trường hoàn thành, Tsuyuno quay người rời đi.
Aya nhìn vết cắt trên cổ của Sarina, lại nhìn về hướng của Rei.
Cô cắn răng bám theo.
Dương Hằng đang đi bộ trong hành lang trường học thì cảm nhận được thời gian bị đóng băng.
Dương Hằng cả kinh, lại là nó?
Sở dĩ hắn nói "lại là" bởi vì Dương Hằng đã từng cảm nhận cái này vài làn rồi.
Trong suốt bốn tháng lưu lạc, đã có vài lần tất cả mọi thứ xung quanh đều bị đứng im, chắc hẳn chính là Mahou Shoujo sử dụng năng lực của mình.
Hắn nỗ lực vùng vẫy, nhưng cả người chỉ có thể cử động nhẹ một chút.
Mỗi một bước di chuyển, năng lượng tiêu tốn vào càng là con số khổng lồ.
Khi mà dừng thời gian kết thúc, hơi thở của hắn có chút hỗn loạn.
Kháng tính với thời gian của Dương Hằng lại đề cao lên một