Sơ trung Seiko Minami.
Ba nam sinh đạp ngã một người.
Một gã trong số đó giơ màn hình điện thoại ra, bên trong là bức hình một người có khuôn mặt thanh tú dễ nhìn đang tạo vẻ đáng yêu bằng cái nơ trên đầu và hành động véo má.
"Tấm hình tự sướng với cái mỏ vịt này hẳn là của mày."
"Ứ ừ mình muốn trở nên xinh đẹp cà dễ thương hơn cơ! Tội quá ha?"
"Mày là con trai mà, tởm vãi!"
Suirenji Kiyoharu không chống trả.
Từ lúc mặc quần áo cho nữ sinh, cậu đã quen với mấy việc bị đối xử tệ và bắt nạt như thế này rồi.
Cậu thu dọn hộp cơm trưa bị đánh đỏi cùng đống sách vở đã bị xé.
Mang thân hình luộm thuộm bước vào trường, những lời đàm tếu xì xào vang lên.
"Thằng bệnh xuất hiện!"
"Thiệt luôn?"
"Hay đó chỉ là hình phạt của trò chơi?"
"Sở thích mặc đồ con gái, đúng bệnh."
Kiyoharu vẫn lững thững bước đi, cho đến khi một gã thầy giáo cau có chặn đường cậu.
"Ê Suirenji! Mày lại ăn bận kiểu này tới trường à?"
"Nhìn lại bản thân mày chút đi! Mày đang làm cái quái gì hả?"
Cậu không nói một lời, vòng qua người gã thầy giáo.
Hành động này khiến gã trở nên tức giận, chỉ thẳng ngón tsy vào Kiyoharu.
"Tao nói mày bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn không thông hả? Nếu lần sau mà mày dám ăn mặc như thế..."
Kiyoharu thản nhiên bước vào nhà vệ sinh nữ trong tiếng hét toán lên của đám con gái.
Cậu đến trước một buồng vệ sinh, một cô gái che bịt mắt ở mắt trái đang dùng lưỡi dao rọc giấy cắt cổ tay và cánh tay của mình.
"Kosame, lại cắt nữa hả?"
"Thế bạn lại vừa bị bắt nạt nữa đó à?"
"Vì tôi có gậy phép nên chỉ cần sử dụng thì ổn thôi.
Nhưng tuổi thọ sẽ giảm."
Kiyoharu giơ chiếc nhẫn đeo trên tay phải lên.
Giọng nói trở nên lạnh lùng.
"Tớ đã tính cả rồi.
Khi mà chúng lớn lên, có sự nghiệp ổn định, có gia đình hạnh phúc.
Tất cả những thứ chúng đạt được khi đó...!tớ sẽ phá hủy nó và đẩy chúng xuống địa ngục."
"Thật đáng sợ...?"
"Mà hai người kia sắp đến rồi nhỉ?"
— QUẢNG CÁO —
"Ừm, hôm nay chúng ta sẽ đi gặp đồng minh.
Mọi người nhớ hãy thân thiện nhé."
"Nhưng tớ vẫn sợ ông chú kia..."
...
Không ngoài dự đoán của Dương Hằng, hôm nay Sarina đã vắng mặt.
Hắn cũng thử hỏi thăm đến gia đình của cô nhưng không có kết quả, cô bé đã bỏ đi một mình và không nói cho ai biết.
"Cả lớp ai thấy bạn Shizukime phải báo cho thầy ngay để thầy thông báo về cho gia đình em ấy, hiểu chưa?"
"Vâng!"
Sau giờ học, Dương Hằng dặn Aya, Tsuyuno, Nijimin hãy đến tiệm cà phê của hắn để đợi trước, hắn sẽ đi đón vài người.
"Mà...!không biết mấy Mahou Shoujo kia có giống chúng ta không nhỉ?"
Sắp có thêm đồng bọn mới, cả nhóm cũng có chút háo hức và hồi hộp.
Rất nhanh đã đến cây cầu có đường ray xe lửa vượt qua.
Nơi này khá gần tiệm của Dương Hằng, chỉ là nó khuất quá nên không có ma nào vào đây uống.
Khi gần đến cửa, đột nhiên một cô gái nhảy bổ ra khiến người khác giật mình.
Không ai khác chính là Shioi Rina.
"Đợi đã, sao cô lại ở đây?"
"Tất nhiên là được ân xá rồi! Ha ha ha, từ nay ta sẽ hợp tác với nhau!"
Rina cười hô hố, không để ý rằng sắc mặt của Nijimin dần trở nên quái lạ.
Cô lên tiếng.
"Shioi Rina?"
Tông giọng này khác hẳn so với sự nhí nhảnh ngày thường, nó lạnh lẽo đến mức khó tin.
Cả ba không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Nijimin, cô đang cắn móng tay, sắc mặt ánh lên vẻ điên cuồng.
Đặc biệt là cặp mắt kia, nó giống hệt như cặp mắt của một kẻ sát nhân.
"Ni...!Nijimin? Cậu sao vậy?"
"Tìm được mày rồi con khốn...!tao sẽ xé xác mày ra!!!"
Nijimin căn bản không để tâm đến người khác, chỉ nhắm thẳng đến Rina.
Bởi vì không còn đeo kính áp tròng, nên Aya và Tsuyuno có thể nhìn thấy rõ đồng tử của cô đang biến đổi.
Còn Rina vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tsuyuno đột nhiên vòng ra đằng sau bịt chặt miệng của Nijimin rồi kéo cô ra đằng sau, đồng thời hét lên.
"Aya! Ngay lúc này!"
Mặc dù không biết tại sao Nijimin lại căm hận Rina đến vậy, nhưng Aya không muốn nhìn thấy đổ máu.
Vội vàng nhào đến, gậy phép của của Nijimin là chiếc quần lót, nên cô cần lột nó ra.
Phanh!
"Xin...!xin lỗi!!!"
— QUẢNG CÁO —
Event
Biểu tượng ở đồng tử biến mất, Nijimin ngỡ ngàng, sau đó òa khóc.
Tsuyuno thở phào nhẹ nhõm.
Aya thì xấu hổ đứng đó, cái quần lót trắng vẫn cầm trong tay.
Rina ngơ ngác