Bùi Dực áp xuống chua xót trong lòng, hắn nhếch khóe môi, cười nói với Thẩm Diên: “Diên Diên thật ngoan, ngày mai phu quân lại mua bánh ngọt cho nàng.”
Trong đầu Bùi Dực ngẫu nhiên sẽ hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, như thể một bản thân khác đó gọi Thẩm Diên như vậy.
Hắn thử gọi một tiếng, cho rằng bản thân kêu sẽ hơi trúc trắc, không nghĩ tới hắn gọi hai chữ “Diên Diên” cũng rất thuận miệng.
Thẩm Diên lắc đầu: “Ngày mai không muốn ăn bánh ngọt, muốn uống cháo gà ở Hòa Thiện lâu cơ, phu quân mua cho thiếp nha.“
Cháo gà ở Hòa Thiện lâu là món chiêu bài, thịt tươi ngon, cháo mềm mại, trong sáng như trân châu.
Mỗi ngày rất nhiều người xếp hàng mua, Kinh Châu không ít phu nhân tiểu thư đều yêu thích ăn cháo này.
Mua món cháo này cũng không có gì khó khăn, dậy sớm chút đi xếp hàng là có thể.
Bùi Dực gật đầu: “Mua, Diên Diên muốn ăn cái gì, phu quân đều mua cho nàng.”
Thẩm Diên ôm cổ Bùi Dực, mổ xuống khóe môi hắn, vui vẻ nói: “Phu quân đối với Diên Diên thật tốt.”
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên tươi cười như hoa thì trong lòng hơi kinh ngạc.
Vì sao hắn nói dẫn nàng đi mua trang sức quý giá, nàng không cần.
Mà một chén cháo gà nửa lượng bạc đều không tới, đồ giá rẻ thế kia nàng lại vui vẻ như vậy.
Hắn cho rằng nàng sẽ càng thích trang sức hơn.
Trong thời gian mang thai Thẩm Diên ăn uống no nê, dễ dàng mệt rã rời.
Hơn nữa vừa rồi hầu hạ hắn một lát, hơi mệt mỏi nên nói buồn ngủ.
Bùi Dực dỗ Thẩm Diên một hồi, chờ nàng ngủ say thì hắn dém chăn cho nàng, hôn lên gương mặt nàng mới rời đi.
Khi rời đi, hắn nhìn kỹ xem bánh ngọt với mứt trên bàn ngoài, âm thầm ghi tạc trong lòng khẩu vị Thẩm Diên thích.
Lần sau, hắn sẽ tự mình mua lại đây.
Đến lúc đó, người Thẩm Diên cảm kích sẽ là hắn, người nàng hôn cũng là hắn mà không phải một bản thân khác.
Nói như vậy, hắn đã có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự nhiệt tình của Thẩm Diên.
Ngày hôm sau, Bùi Dực thức dậy vào lúc bình minh.
Hắn rửa mặt xong, đồ ăn sáng cũng chưa dùng đã đi đến Hòa Thiện lâu.
Hòa Thiện lâu mới vừa mở cửa không bao lâu cho nên người xếp hạng phía trước không nhiều lắm, chỉ có ít ỏi mấy người, đợi không bao lâu lại đến phiên Bùi Dực.
Hắn mua cháo rồi đi đến Thẩm viên, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên trời đổ cơn mưa to.
Bùi Dực ra ngoài, không chú ý nhìn sắc trời nên đã quên mang dù.
Gần đây đều là hẻm nhỏ, cũng không có chỗ trú mưa.
Hắn sợ tránh mưa sẽ chậm trễ thời gian, sẽ khiến Thẩm Diên và đứa bé trong bụng đói.
Hôm qua, dáng vẻ Thẩm Diên ăn ngon lành còn khắc sâu trong đầu hắn, sinh động đáng yêu như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn mua đồ ăn cho Thẩm Diên nên không muốn phá hỏng, hắn còn chờ Thẩm Diên khen thưởng, nàng nhất định sẽ vui vẻ bổ nhào vào lòng hắn, vừa ôm vừa hôn hắn.
Bùi Dực bỏ cháo vào ngực, dùng quần áo che, phòng ngừa nước mưa làm ướt.
Cháo vừa mới nấu xong có hơi nóng, kề sát da ngực hắn, bỏng khiến Bùi Dực nhíu mày.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Bùi Dực cũng