Thẩm Diên xoay người rót ly trà cho hắn, trà này là sáng nay nha hoàn mới vừa pha, còn hơi nóng lượn lờ.
Thẩm Diên đưa trà đến bên miệng Bùi Dực, Bùi Dực cúi đầu nhấp một ngụm, nhíu mày nói: “Quá nóng.”
“Phu quân, thiếp quên mất trà này mới vừa pha, hơi nóng, thiếp thổi thổi cho chàng.” Thẩm Diên mang theo xin lỗi.
Nàng nhẹ nhàng thổi trà, thổi nguội lại bưng cho Bùi Dực uống.
Bùi Dực uống trà xong, nhíu mày lại, giả bộ rên rỉ một tiếng: “Hừm… Da trên ngực ta nóng rát đau, rất là khó chịu, Diên Diên thổi cho ta nhé?”
Thẩm Diên nhìn da hắn bị bỏng đỏ thì hơi đau lòng, nàng cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi lên ngực hắn.
Làn gió nhẹ lướt qua da thịt hắn rất là thoải mái, Bùi Dực thích ý hưởng thụ nàng hầu hạ.
Thổi một lát, Thẩm Diên hỏi hắn: “Phu quân, còn đau không?”
Bùi Dực nhíu mày nói: “Ừm… Vẫn đau, hay là nàng hôn hôn ta, hôn một chút ta sẽ không đau như vậy.”
Thẩm Diên nghe vậy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vòm ngực đỏ bừng của hắn.
Thẩm Diên hôn một cái thì không hôn nữa, Bùi Dực hơi không thỏa mãn, hắn còn muốn để Thẩm Diên hôn miệng hắn đấy.
Nàng hay rồi, chỉ hôn một cái lên ngực hắn.
Bùi Dực chỉ vào môi mình rồi rên rỉ nói: “Sh… Vừa rồi uống trà nóng đến đầu lưỡi, đầu lưỡi rất đau, cũng hôn một chút nơi này đi.”
“Không được.” Thẩm Diên lắc đầu từ chối.
“Vì sao?” Bùi Dực khó hiểu, ngày hôm qua nàng còn rất nhiệt tình hôn hắn mà.
Thẩm Diên sờ trán Bùi Dực, nói: “Trán phu quân rất nóng, hẳn là cảm lạnh rồi.
Thiếp cùng với phu quân hôn môi, dễ dàng lây bệnh cho thiếp và con, cho nên không thể hôn phu quân trong nhiều ngày.”
Mấy ngày không thể hôn môi sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, cảm thấy hôm nay hết thảy đều vô ích.
Không chỉ có mắc mưa mà ngực cũng bị bỏng đến mức phồng rộp, lại ngay cả khen thưởng cơ bản nhất cũng không có.
Hắn còn nghĩ, nếu hắn bệnh thì Thẩm Diên nhất định sẽ càng thêm đau lòng hắn, hôn hắn càng nhiều ấy chứ.
Hiện tại biến khéo thành vụng, phúc lợi gì cũng chưa có.
Vẻ mặt Bùi Dực uể oải, Thẩm Diên cho rằng do hắn phát sốt nên cơ thể không thoải mái, cho nên sắc mặt không tốt, vội vàng mời đại phu cho hắn.
Sau khi đại phu tới chẩn bệnh, nói Bùi Dực xác thật là cảm lạnh nhưng triệu chứng nhẹ, cũng không nghiêm trọng, uống mấy chén thuốc xong là được.
Bùi Dực thành thành thật thật uống thuốc, cũng không dám dùng khổ nhục kế, sợ cảm lạnh nghiêm trọng,Thẩm Diên bởi vậy mà xa cách hắn.
Ba ngày sau, trán Bùi Dực không nóng lên cũng không ho khan, cảm lạnh đã được loại trừ.
Ngày hôm đó, hắn lại sớm thức dậy đi mua cháo gà cho Thẩm Diên.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng chói chang gió trong veo, Bùi Dực thuận lợi đưa cháo đến Thẩm viên.
Thẩm Diên ngủ mơ mơ màng màng, nàng mở mắt thấy Bùi Dực ngồi ở trước giường thì lười biếng bò dậy, nhào vào