Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Sư phụ...".
Trên đỉnh Thiên Sơn cô quạnh, Quỷ Linh Nhi ngồi ở trong thạch động, mắt cúi nhìn chân dung ân sư do chính mình tự hoạ mà ngậm ngùi thương cảm.
Đã ba năm rồi... Ba năm qua nàng cứ đi rồi lại về, về rồi lại đi, chỉ mong có thể tìm thấy ân sư, nhưng trời cao vô tình, thần minh chẳng đoái, dẫu nàng khấn nguyện bao nhiêu thì cũng đều vô dụng.
"Sư phụ, rốt cuộc người đang ở nơi nào... Linh Nhi rất nhớ người...".
"Ục ục...".
Đương lúc Quỷ Linh Nhi nhìn tranh tưởng nhớ, chợt nghe bên tai có tiếng nước sôi. Nàng hoàn hồn, lấy tay lau qua khoé mắt.
"Canh nấu xong rồi".
Sau khi đem nồi canh nhấc xuống, Quỷ Linh Nhi liền múc ra bát, song lại chẳng thấy dùng. Nàng ngồi đó, khuôn mặt dần đổi sang thẫn thờ như ban nãy.
Nhớ trước đây, trong mỗi bữa cơm đều luôn có bóng dáng của sư phụ. Bây giờ...
"Sư phụ...".
Những giọt lệ cuối cùng cũng không thể giữ. Quỷ Linh Nhi thu mình, vòng tay ôm lấy đôi chân mình bật khóc.
Nỗi mong nhớ này biết tỏ cùng ai đây?
...
Bữa cơm trưa hôm đó rốt cuộc vẫn không được dùng. Quỷ Linh Nhi thực tình là nuốt chẳng vô. Nàng yên lặng trầm tư rất lâu, tận xế chiều mới đứng lên, rời khỏi thạch động.
Một lần nữa nàng quyết định đi tìm.
Mang theo chút quần áo gọi là hành trang, Quỷ Linh Nhi nhấc chân đều đặn bước đi trên nền tuyết lạnh. Bên tai nàng gió vù vù thổi mạnh, làm bay mái tóc....
Chẳng để tâm, Quỷ Linh Nhi vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đâu độ tầm một khắc sau thì đôi chân nàng mới chịu dừng lại. Nhưng không phải do gió thổi hay vì tuyết bay, sở dĩ tạm ngưng bước chân là bởi nàng đã nhìn thấy bóng dáng của một con người.
Là ai? Kẻ nào lại dám lên đỉnh Thiên Sơn?
Quỷ Linh Nhi nhíu mày nghi hoặc. Nàng đi tới gần hơn. Cùng lúc, kẻ kia cũng từ từ tiến lại phía nàng.
Hắn mặc một bộ đồ rách rưới, tóc tai bù xù che hơn phân nửa gương mặt, tay chống gậy, nhìn thế nào cũng thấy giống một gã hành khất lang thang. Nhưng nếu là hành khất, hắn làm sao lại mò được lên đỉnh Thiên Sơn? Mà hắn lên Thiên Sơn để làm gì?
Quỷ Linh Nhi một bụng hoài nghi. Nàng cảnh giác đề phòng, hai chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Ở khoảng cách đâu khoảng độ sáu bảy bước chân, người hành khất dừng lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt Quỷ Linh Nhi.
Thoạt đầu Quỷ Linh Nhi chưa thể nhận thức, song cũng chỉ vài giây sau thì ánh mắt nàng đã biến đổi, chân nàng khựng lại.
Khuôn mặt này, đôi mắt này, cái cảm giác thân quen này...
Quỷ Linh Nhi há miệng, nhưng lại không thể nói. Cổ họng nàng tựa như đang bị thứ gì chặn lại.
"Ực...".
Một ngụm nước bọt được nuốt xuống, Quỷ Linh Nhi kích động hướng người hành khất đi tới.
"S-Sư... Sư phụ...".
"Linh Nhi..." Từ miệng người hành khất hai tiếng thân quen phát ra, chính thức xác nhận thân phận của mình.
"Sư phụ!".
Chẳng còn có gì để phải hoài nghi, Quỷ Linh Nhi lao vội đến, dang tay ôm lấy nam nhân trước mặt, chả màng thân thể dơ bẩn đang bốc mùi của hắn.
Ba năm rồi. Nàng đã tìm kiếm, mong đợi hắn suốt ba năm rồi...
"Sư phụ... hức...".
"Linh Nhi..." Giọng yếu ớt, trong hình hài của một gã ăn xin, Quỷ Bảo buông chiếc gậy đang cầm, nhẹ nhàng đem đồ nhi đẩy ra. Hắn hỏi, ánh mắt trông mong: "Vân Nhi, nàng ấy về chưa?".
Quỷ Linh Nhi cứng đờ. Câu hỏi này đáp án đã rõ, nhưng nàng thật không muốn nói ra. Bởi vì... sư nương của nàng nào có trở lại Thiên Sơn...
"Nàng ấy... vẫn chưa về sao..." Quỷ Bảo triệt để mất hết hy vọng. Toàn thân vô lực, hắn cuối cùng đã gục ngã.
Năm năm chờ đợi, ba năm kiếm tìm... Hắn thật sự đã quá mệt rồi...
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
...
Thời gian Quỷ Bảo hôn mê cũng đủ tính lâu, những ba ngày ba đêm mới tỉnh dậy. Kể từ lúc mở ra đôi mắt, hắn không còn nhắc gì đến Tuyết Nữ nữa. Hắn đã mất hết hy vọng, buông bỏ rồi. Với hắn, Tuyết Nữ coi như đã chết. Và hắn, hắn cũng đã chết.
Không ngoa, đấy là sự thật. Tuy rằng mũi còn thở, tim còn đập, song Quỷ Bảo giờ đây cũng bất quá một cái xác vô hồn. Suốt cả ngày hôm nay hắn vẫn chưa hề mở miệng nói ra một tiếng nào.
Quỷ Linh Nhi dĩ nhiên là rất lo lắng. Nàng muốn an ủi, muốn sẻ chia lắm, nhưng phải làm thế nào đây? Bây giờ sư phụ còn chẳng buồn ngó xem nàng...
"Sư phụ, người hãy nói gì đi. Con xin người đấy...".
"Sư phụ...".
Trong thạch thất, Quỷ Linh Nhi nửa ngồi nửa quỳ trên đất, tha thiết khẩn cầu ân sư. Tiếc rằng Quỷ Bảo, hắn vẫn như cũ lặng im. Hắn ngồi yên đấy, đôi mắt thẫn thờ nhìn chiếc gương đồng trước mặt.
...
"Sư phụ, để con chải tóc cho người".
Thân thể đã được tắm gội, quần áo cũng đã được thay, Quỷ Linh Nhi tạm đè nén ưu thương, đứng dậy đưa tay với lấy chiếc lược, bắt đầu chải tóc cho Quỷ Bảo. Chả mấy chốc, từ một tên hành khất bẩn thỉu Quỷ Bảo đã lại tinh tươm như thuở nào.
Chỉ là... Thân xác hắn tại nhưng linh hồn thì không. Hắn không cười, không nói, cũng chẳng buồn hỏi han hay là than vãn gì.
"Sư phụ..." Nhìn ân sư đờ đẫn ưu thương, Quỷ Linh Nhi lại càng thêm chua xót. Đâu đó trong thâm tâm nàng đã sinh ra oán hận.