Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
Một đêm mộng mị, rồi nhiều đêm như thế nữa. Quỷ Bảo cứ tỉnh rồi lại say, say rồi lại tỉnh. Rượu trên Thiên Sơn chẳng mấy chốc đều đã bị hắn uống sạch.
"Linh Nhi..." Từ nơi nào chẳng rõ, Quỷ Bảo trở về thạch động. Dáng hình lảo đảo, hắn cầm vò rượu vừa uống hết, hướng Quỷ Linh Nhi nói: "Mau lấy cho vi sư một vò rượu".
"Sư phụ..." Quỷ Linh Nhi chạy lại dìu đỡ ân sư: "Sư phụ, đã hết rượu rồi".
"Hết rượu? Linh Nhi, con gạt ta đúng không?".
"Con không gạt người. Trên núi thực sự đã hết rượu rồi".
"Trên núi đã hết rượu, vậy thì ở dưới núi chắc chắn vẫn còn rượu." Quỷ Bảo đem cánh tay Quỷ Linh Nhi đẩy ra, chân xoay gót hướng ra ngoài thạch động.
"Sư phụ, người muốn đi đâu?".
"Ta? Đương nhiên là xuống núi mua rượu".
"Sư phụ, không được!".
Nhìn kẻ vừa dang tay cản lối, Quỷ Bảo rất không vui: "Linh Nhi, con làm gì vậy? Cả con cũng không nghe lời ta sao?".
"Sư phụ, con..." Quỷ Linh Nhi hạ tay xuống, lựa lời nói: "Sư phụ, bây giờ trời đã tối rồi, đường núi rất hiểm trở. Để sáng mai con xuống núi mua rượu cho người, có được không?".
"Hmm... Thôi được rồi".
May cho Quỷ Linh Nhi, lần này Quỷ Bảo không làm khó. Hắn đem vò rượu đã cạn trong tay ném đi, sau đó quay gót trở vào thạch động.
"Sư phụ".
"Lại gì nữa?".
"Cơm con nấu xong rồi. Người cùng con ăn cơm đi".
"Con ăn đi. Không cần để ý đến ta".
Nói rồi Quỷ Bảo đưa chân tiếp tục bước đi.
...
Ngày tháng trôi qua, trên đỉnh Thiên Sơn bầu không khí vẫn u buồn như vậy. So với trước Quỷ Bảo mặc dù đã nói chuyện nhiều hơn, song tâm trạng ưu thương sầu muộn ấy, nó vẫn chẳng vơi đi chút nào. Đối với hắn, mọi thứ trên đời dường như đều đã trở nên vô nghĩa. Trừ rượu.
Khác hẳn trước đây, năm thì mười hoạ mới uống một lần, thời gian này Quỷ Bảo uống rượu nhiều lắm. Đôi lúc hắn thậm chí chả buồn ăn cơm, chả buồn uống nước, cả ngày chỉ ôm mỗi vò rượu.
Hắn say, rồi tỉnh. Tỉnh, rồi lại say. Những bước chân lảo đảo, những lời mộng mị trách than, thương nhớ, Quỷ Linh Nhi đã không còn xa lạ nữa. Và cứ mỗi lần chứng kiến Quỷ Bảo hắn như thế, cõi lòng nàng lại dâng nỗi xót xa. Cùng trách hận.
Nàng trách Tuyết Nữ vô tình, hận người bội bạc. Đôi lúc, nàng thậm chí sinh ý nghĩ một kiếm đâm chết vị sư nương này.
Nhưng... nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ thôi. Người ta bây giờ đã là một tu tiên giả cao cao tại thượng, còn lý gì đến chốn phàm tục này nữa. Tuyết Nữ Vân Đồ đã rũ bỏ hết rồi. Người đó sẽ không bao giờ trở về đây nữa. Chỉ thương cho sư phụ của nàng...
Năm năm chờ đợi ngóng trông, ba năm mòn mỏi kiếm tìm, cho đến hôm nay, người vẫn chưa thể nào buông xuống được. Trong lòng người vẫn còn lưu giữ hình bóng của kẻ đã ra đi...
Rốt cuộc thì phải làm sao mới khiến cho người thông suốt được đây?
Quỷ Linh Nhi thật tình không biết. Nàng đã cố gắng lắm rồi. Song sư phụ của nàng...
"Khục khục...".
"Sư phụ".
Nhìn người đang nằm mê man trên chiếc giường đá, Quỷ Linh Nhi lo lắng gọi tên. Sư phụ nàng đã phát sốt từ ban tối đến giờ.
"Sư phụ, người sẽ không sao đâu. Có Linh Nhi ở đây rồi".
...
Ân sư sẽ mau chóng khoẻ lại, đấy là những gì Quỷ Linh Nhi nghĩ, cũng là điều nàng mong muốn. Song thực tế, ý muốn của nàng đã không thành sự thật. Căn bệnh của Quỷ Bảo diễn biến phức tạp hơn nàng tưởng nhiều.
Lúc Quỷ Bảo ngã bệnh là mùa thu, đến hôm nay đã là mùa đông mà bệnh tình còn chưa khỏi. Trái lại, nó mỗi lúc một nặng thêm. Tính mệnh càng ngày càng mong manh...
Quỷ Linh Nhi trăm lần không mong, ngàn lần không nguyện. Nàng đã cố gắng chạy chữa, thậm chí còn xuống núi tìm kiếm danh y, đưa họ về đây chữa trị, song kết quả... hết thảy đều vô dụng. Bệnh của sư phụ nàng vốn dĩ là tâm bệnh, thuốc bình thường thì chữa làm sao?
Dù vậy, Quỷ Linh Nhi vẫn chưa có ý từ bỏ. Nàng như cũ vẫn ngày đêm thuốc than, ân cần săn sóc.
"Sư phụ." Bưng chén thuốc vừa mới nấu xong, Quỷ Linh Nhi đi đến bên giường, thấp giọng lay gọi: "Người dậy uống thuốc đi".
"Khục...".
Quỷ Bảo mở mắt, ho khẽ một tiếng. Hắn nhìn chén thuốc, rồi lại nhìn Quỷ Linh Nhi, thanh âm mệt mỏi: "Không ích gì đâu".
"Sư phụ, thuốc này là do thần y Thương Hải Sinh kê đơn, có rất nhiều loại thảo dược trân quý. Đối với bệnh của người nhất định sẽ có tác dụng".
"Bệnh của ta ta tự biết".
Quỷ Bảo dừng một chút, rồi nói tiếp: "Linh Nhi, con là người thông minh, ắt cũng hiểu được. Hà tất phải làm chuyện vô ích?".
"Khục khục...".
"Sư phụ!".
Quỷ Bảo nhẹ lắc đầu, nuốt xuống một ngụm nước bọt ngòn ngọt, chốt hạ: "Đừng tự làm khổ mình nữa, cứ mặc ta đi. Chết... không hẳn đã là chuyện xấu".
Với Quỷ Bảo hắn thì cuộc sống bây giờ đâu phải là sống. Tất cả đều trở nên vô nghĩa rồi. Đã vậy việc gì phải luyến lưu? Ra đi cũng là một cách để giải thoát...
"Không...".
Chen ngang dòng suy nghĩ, Quỷ Linh Nhi hoàn toàn phủ định. Nàng nắm lấy tay Quỷ Bảo, giọng thâm tình: "Sư phụ, con không muốn. Con sẽ không để điều