TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 101:Đình không điểu ngữ, khê sơn mộng lý du tung.
Tỉnh Ngôn lần này đăng đàn giảng kinh, có thể nói là trước ức chế, sau bùng nổ, bừng khởi khí thế. Hiện tại đã có không ít người, bắt đầu đánh giá kỹ càng vị thiếu niên vốn không có gì đặc sắc này.
Ngay lúc Tỉnh Ngôn quay lại chỗ ngồi, thì thấy mấy trưởng lão Thượng Thanh mỉm cười với y. Còn hai nữ nhân Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, không cần nói, trên mặt đầy vẻ hớn hở, cao hứng dùm cho y.
Chỉ là, ai cũng không chú ý, hiện tại vị Tứ Hải đường chủ đã ngồi nghiêm chỉnh, thân thể đang không ngừng run nhẹ!
Thì ra, một phen thổi sáo vào khoảng không vừa rồi, chính là y vận chuyển Thái hoa đạo lực, khu động khí lưu kích phát âm thanh. Vừa rồi Tỉnh Ngôn đắm chìm trong tiếng sáo, cố gắng duy trì nguồn hơi, còn cảm thấy không có dị dạng gì. Nhưng đợi lúc chuyện chính đã xong, Tỉnh Ngôn liền cảm giác khí đoản lực kiệt, cánh tay như bị chứng co giật. Lại thêm mấy ngày gần đây tâm tư lo lắng, việc vừa xong liền hết sức kích động trong lòng. Bởi thế hiện tại Tỉnh Ngôn cảm thấy quả tim của mình đang đập thình thịch trong lòng ngực, thân thể cũng bị chấn động không ngớt run khẽ.
Gay go nhất là, Tỉnh Ngôn càng muốn trấn định, thì thân thể lại càng run lên!
Bất quá, may mà hôm nay mặc đạo bào hơi rộng, nhất thời không ai phát giác dị trạng của y. Hiện tại Linh Hư chưởng môn đang đứng giữa Thính cảnh thai, đọc mấy lời cầu chúc cuối cùng trong buổi giảng kinh. Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Chưởng môn sư tôn. Cho dù thỉnh thoảng có người đưa mắt nhìn về phía Tỉnh Ngôn, cũng chỉ thấy gió thổi đạo bào bay bay, tuyệt không ngờ vị Tứ Hải đường chủ mặt mày điềm đạm đó, thân thể đang không ngớt run lên bên trong đạo bào!
Nói đến, tuyệt kỹ hư không thổi sáo này của Tỉnh Ngôn, vốn chỉ là y giác ngộ được trong lúc rảnh rỗi. Mỗi lần hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi bỏ y một mình, vào núi tìm quả dại, thì vừa hay lại cho y khoảng thời gian nhàn nhã. Trong lúc chẳng có gì làm y nổi hứng nghiên cứu kỹ thuật phát thanh của sáo ngọc. Vò đầu bứt tóc một trận, cuối cùng tự có sở ngộ, sau đó y liền thử khu dụng Thái hoa đạo lực, mô phỏng sự chuyển động của khí tức trong lỗ sáo. Sau vài lần thất bại, cuối cùng đã thử nghiệm thành công.
Tuy sáo âm khởi từ không trung như thế, không có sáo ngọc Thần tuyết hỗ trợ, chỉ có thể tạm hài lòng. Bất quá, cách thổi sáo mà hôm qua y còn lấy ra làm trò tiêu khiển, không ngờ hôm nay cái trò chơi vặt của mình lại cứu mình một phen bẽ mặt. Vừa nghĩ như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi có chút áy náy, bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa trọng yếu của nó:
"Hà, trò này hay như thế, sau này lúc gấp gáp, có thể khỏi phải đi lấy sáo..."
Ngay khi y suy nghĩ lung tung thì bỗng nghe ban nhạc dưới đài, lại bắt đầu tấu khởi nhạc khúc. Khúc nhạc tấu lên chính là nhạc khúc "Tống Thiên tôn" lúc kết thúc công khóa đạo môn. Bài "Tống Thiên tôn" này là chúng nhân đạo môn cảm tạ chư thần đã ban phúc, mang lại bình an cho nhân loại. Trong âm thanh bình hòa của đạo khúc, chư vị trưởng lão của Thượng Thanh cung trên Thính cảnh thai, theo âm vận tiết phách, bắt đầu đồng thanh ngâm xướng kinh chú ứng với đạo khúc.
Tiếng đàn sáo, chuông ngân thanh tĩnh thong thả, thêm vào tiếng ngâm xướng có mấy phần tha thiết, cuối cùng cũng khiến trận run rẩy của Tỉnh Ngôn dần dần mất đi, thân thể từ từ bình ổn trở lại...
Hiện tại, vị Tứ Hải đường chủ bình tĩnh trở lại, cũng chiếu theo tiết phách, chầm chậm cất tiếng hòa theo giọng ngâm xướng của mọi người.
Lúc đạo khúc kết thúc, chỉ thấy chưởng môn Thượng Thanh cung Linh Hư chân nhân đứng giữa Thính cảnh thai, trong tiếng chuông ngân ngân, chân đạp cửu cung, vũ bộ, cao giọng tụng chúc:
"Đạo đức sừng sững, công đức viên thành. Vĩnh độ tam thanh, trường từ ngũ trọc..."
Theo tiếng tụng xướng của Chưởng môn, tất cả đệ tử Thượng Thanh trên đài, dươi đài, đồng loạt niệm tụng:
"Vô lượng thiên tôn!"
Theo tiếng niệm đạo vang tận mây xanh, buổi Giảng kinh hội đầu tháng bảy của Thượng Thanh cung đã công đức viên mãn, chính thức kết thúc.
Sau khi Giảng kinh hội kết thúc, Thượng Thanh đệ tử trên Tùng phong bình vẫn chưa hoàn toàn giải tán. Không ít đệ tử, lấy chiếu cỏ rượu lạt lĩnh từ Sùng Đức điện, bày ra trên Tùng phong bình, tụ năm tụ ba, kết bạn cùng uống rượu đàm luận.
Phong cách như thế chính là truyền thống nhiều đời của Thượng Thanh cung La Phù sơn. Mỗi lần kết thúc Giảng kinh hội, các Thượng Thanh vũ sĩ tu đạo tiêu diêu, liền tụ hội trên Tùng phong bình, màn trời chiếu đất, kết bạn thành nhóm, hoặc uống rượu dưới tán tùng, hoặc ngồi trên đá đàm luận, vừa trao đổi tâm đắc tu hành, vừa tăng tiến tình đồng môn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tự nhiên, hiện tại các nữ đệ tử của Tử Vân điện là những người được chào mời nhiều nhất.
Tỉnh Ngôn hiện đang theo Linh Hư, Linh Đình cùng thủ tọa các điện, cùng ngồi dưới bóng tùng mặt Tây nam Thính cảnh thai uống rượu. Hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi theo y thì được an bài với đám người đã quen là Trần Tử Bình, Hoa Phiêu Trần.
Có lẽ biểu hiện hôm nay nằm ngoài ý liệu người khác, hiện tại vị thiếu niên còn chưa đến tuổi nhược quan, được bố trí ngồi với các tên tuổi vang dậy đạo môn, nhất thời cũng không có ai dám bàn tán gì. Dĩ nhiên không tránh khỏi bị hỏi về chuyện giảng diễn hôm nay, nhưng Tỉnh Ngôn giở tài ăn nói của mình ra, sau một phen đối đáp thì mọi chuyện cũng suôn sẻ.
Qua mấy tuần rượu nhạt, bỗng nghe Linh Hư chưởng môn nói:
"Hôm nay chư vị đạo huynh đều có mặt, ta đang có một chuyện quan trọng cần thương nghị với các vị".
"Vậy sao? Xin Chưởng môn sư huynh cứ nói".
"Cũng không phải chuyện gì quá lớn. Hôm kia Thái thú quận Nam Hải có đưa thư đến, nói trong Yếu Dương huyện trong địa phận của ông ta, giặc núi hung hãn, không thể diệt nổi. Hiện tại thanh thế phỉ đồ càng bành trướng, cướp phá dân chúng, họa hoạn rất lớn".
Nghe Linh Hư chưởng môn nói đến đâyy, vị Linh Đình đạo nhân đang ngồi xếp bằng bên cạnh, có chút nghi vấn hỏi:
"Sư huynh, chuyện diệt phỉ này vốn là trách nhiệm của quan quân, có quan hệ gì đến Thượng Thanh cung chúng ta chứ?"
"Vốn thì không liên quan. Chỉ là Đoạn thái thú nói, vốn đám sơn phỉ đó cũng chẳng đáng lo, chỉ là gần đây không biết thế nào, mỗi lần quan quân đi trừ phỉ, bám đuôi đuổi theo, thì vùng đất sau lưng đám phỉ đó, bất chợt phát sinh lửa cháy ngăn cản quan quân đuổi theo, quân binh chỉ đành dương mắt nhìn đám phỉ nghênh ngang bỏ đi".
"Nói như thế là có thuật sĩ yêu nhân thầm ám trợ bọn phỉ?"
"Đúng thế. Vì thế Đoạn thái thú lòng đầy lo âu, chỉ đành cầu viện chúng ta. Chư vị đạo huynh, hiện tại thảo luận một chút, xem thử có ai thích hợp, chọn đi hiệp trợ quan binh trừ phỉ".
Lời của Linh Hư tử vừa dứt, thì nghe Thanh Minh đạo nhân mau miệng nói:
"Bẩm Chưởng môn sư tôn, chuyện trừ ma trảm yêu, bổn giáo tự nhiên nghĩa bất dung từ. Chỉ là bần đạo nhận thấy, quan gia thường hay khoa trương sự việc, nói không chừng chỉ là bọn phỉ thi hành hỏa kế. Cho dù thật như trong công văn nói, e rằng cũng chỉ là đám tiểu yêu, không đáng làm phiền đến Chưởng môn".
Mấy chuyện vặt này mà phải kinh động đến Thượng Thanh chưởng môn, Thanh Minh cảm thấy có chút khó chịu.
Bất quá, đối với thái độ không đồng ý của lão, vị Linh Hư chưởng môn thần sắc mừng giận không dễ lộ ra đó, lại trầm sắc mặt, nghiêm giọng nói:
"Thanh Minh, chuyện của quan phủ không phải là chuyện nhỏ. Thượng Thanh cung ta tuy tu là thiên đạo, chuộng tiên pháp, nhưng dù sao cũng có miếu đường trong nhân gian. Những chuyện thế này, nếu dựa vào được triều đình thì quan phủ có thể nóng lòng đến thế à?"
"Sư tôn dạy rất phải".
Thấy Linh Hư không vui, Thanh Minh vội cúi đầu xin lỗi.
Ngay khi không khí có chút ngượng ngập, bỗng nghe có người lên tiếng:
"Đã là đám tiểu yêu nhãi nhép mà dám nhiễu loạn lê dân, chi bằng để tiểu tử đến rèn luyện thực tế một phen?"
Chúng nhân theo tiếng quay đầu, thì ra người vừa tự tiến cử mình chính là vị thiếu niên Đường chủ Tứ Hải đường có biểu hiện bất phàm hôm nay.
Thì ra, nghe một phen đối đáp của Linh Hư, Linh Đình, Thanh Minh,Tỉnh Ngôn lại động tâm tình lộ kiến bất bình. Vị thiếu niên đã hành tẩu lâu năm ở phố chợ, biết rất rõ tác hại của đạo phỉ. Ở Đại Cô sơn Bà Dương có đám phỉ khấu ẩn hiện, luôn mượn chiêu bài thế thiên hành đạo để làm chuyện thương thiên hại lý. Mấy tên cướp này coi mạng người như cỏ rác, đụng chuyện không vừa ý thì giết người quăng xác bên đường. Do đó, vừa nghe đến họa phỉ, lại nghe Thanh Minh phân tích chỉ là tiểu yêu tác quái, ước chừng bản thân có thể đối phó, Tỉnh Ngôn liền nhân có vài phần tửu ý, chủ động thỉnh cầu Chưởng môn. Ở mấy tháng liền trên Thiên điểu nhai Bão Hà phong, thiếu niên cũng đã có ý chán do nhàn rỗi quá lâu.
Thấy Tỉnh Ngôn chủ động xin đi diệt phỉ, Linh Hư chưởng môn trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc trả lời thiếu niên:
"Trương đường chủ có lòng thương dân, diệt trừ yêu ma, cố nhiên rất tốt. Chỉ không biết có cách ứng phó nào tốt hay không?"
"Bẩm Chưởng môn, tôi từng học qua một vài bùa chú, có thể vẽ bùa tránh lửa trên người của binh sĩ".
Tỉnh Ngôn cẩn thân lướt qua việc học phù chú từ đâu.
"À, đây cũng là một cách hữu hiệu. Nhưng nếu Tỉnh Ngôn ngươi đụng phải kẻ thi thuật thì chuẩn bị cách gì để đối