TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 138: : Quy phong tống viễn, ca tuyết bất phụ thanh minh.
Vô số đóa hoa tuyết tinh khiết vẫn phất phơ len vào khoảng không tĩnh lặng giữa hai người.
Nhưng Tỉnh Ngôn nghe câu nói vừa rồi của Cứ Doanh, lúc này sự lạnh lẽo của hoa tuyết trong sự cảm nhận của y, lại chẳng khác gì sự mát mẻ của gió xuân. Thái hoa đạo lực vốn băng hàn trong thân thể, cũng trong sát na này, nhen nhóm lên một cổ xuân ý dịu ấm.
Đối diện với tình huống chưa từng tưởng tượng đến, trong lòng thiếu niên hiện tại cảm xúc lẫn lộn, ngơ ngẩn cả một hồi lâu, sau đó mới như tỉnh mộng, nói với thiếu nữ đang lặng yên chờ đợi:
"Cứ Doanh, cô như thế không phải càng lạnh sao?"
"Ta...váy áo mỏng manh, sớm đã không có tác dụng chống lạnh. Nếu có thể cùng Tỉnh Ngôn hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng, thì có gì ngại?"
Thiếu nữ co rúm người vì lạnh, lời nói cũng lập cà lập cập. Cố gắng nói xong thì nhắm hai mắt lại, hiển hiện vẻ xấu hổ vô hạn.
"Ai!"
Thấy thiếu nữ như thế, Tỉnh Ngôn cũng không tranh luận nữa, than một tiếng rồi bước tới một bước, nói:
"Đã như thế thì chúng ta mau cởi thôi".
"Hả?"
Nữ hài nhân đang xấu hổ, không biết thiếu niên vì sao đột nhiên biến thành gấp gáp như thế. Chỉ là tuy ngạc nhiên bật thốt lên, nhưng vẫn không dám mở mắt ra, chỉ có hai hàng mi cong dài vẫn không ngừng rung rung trong tuyết.
Thấy tình cảnh trước mặt, Tỉnh Ngôn trong lòng cũng không biết nghĩ thế nào, chỉ lại than một tiếng, mới nói:
"Cứ Doanh, là thế này, nếu chúng ta cởi chậm thì mấy người Quỳnh Dung chắc sẽ đến nơi. Chúng ta nhanh thôi!"
"..."
Vừa nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, vị thiếu nữ hai mắt đang nhắm chặt vội vàng mở ra, khẩn trương nói:
"Ngươi nói hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi sẽ đến?"
"Đúng vậy! Kì thật Cứ Doanh cô có lẽ không biết. Con mãnh hổ tha Triệu Vô Trần đi, ta đoán rất có thể là một đệ tử bất kí danh mà ta tùy tiện thu nhận".
"Hả?"
Thấy lời nói Tỉnh Ngôn cổ quái như thế, Cứ Doanh liền chuyên tâm lắng nghe, nhất thời quên đi cái lạnh xung quanh. Tỉnh Ngôn tiếp tục nói:
"Ta đoán tên hổ đệ tử mà cô thấy chính là vua của rừng tùng này. Nếu như nó không phá được tuyết trận cổ quái này, thế nào cũng chạy đến Thiên điểu nhai báo tin với Quỳnh Dung sư tỷ".
"Ta nghĩ, lúc này bọn họ đang ở ngoài băng tháp, chắc cũng có không ít đệ tử sơn dã như thế ở ngoài!"
"A!..."
Nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, vị thiếu nữ vừa rồi còn vô cùng cương quyết, lập tức hoảng hốt, vội vàng kiểm tra y phục từ trên xuống dưới, cử chỉ cứ như vừa rồi đã bị thiếu niên cởi ra vậy.
Ngay khi lo lắng bị người khác bên ngoài thấy, thì lại nghe thiếu niên trước mặt nghiêm túc nhắc nhở:
"Cứ Doanh, vừa rồi có phải là cô không thể tự cởi không? Không sao đâu, ta đến giúp cô!"
Nói rồi y chồm người đưa tay tới như muốn cởi y phục của thiếu nữ.
"Không..."
Thấy y chồm tới, Cứ Doanh hoảng hốt la lên, nhất thời như nai con sợ bẫy, nhảy sang một bên, tựa vào tường băng hổn hển nói:
"Tỉnh Ngôn, không được! Vạn nhất để bọn Quỳnh Dung thấy thì thật xấu hổ..."
Ngữ khí càng nói càng nhỏ, mấy chữ cuối gần như không nghe được.
Thấy thiếu nữ xấu hổ đến hoảng hốt, Tỉnh Ngôn không chọc nàng nữa, chỉ ở đó mỉm cười không nói.
Khi bầu không khí trong băng tháp có chút ngượng ngập thì bỗng nghe có tiếng "Xít xít" truyền lại.
Lúc đầu, âm thanh còn rất nhỏ, Tỉnh Ngôn phải nhắc nhở thì Cứ Doanh mới có thể phát hiện. Càng về sau thanh âm càng rõ, như gió xoáy trên đồng bằng càng lúc càng mạnh.
Thiếu niên bị khốn, vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, lập tức nhảy lên.
"Là Quỳnh Dung đến!"
Theo tiếng vang càng lúc càng lớn, tường băng lóng lánh cũng chập chờn ánh đỏ. Chỉ qua chốc lát, hai người bị khốn trong tường băng liền thấy ánh sáng đỏ bùng lên. Đến khi mở mắt nhìn rõ thì thấy bản thân đang đứng dưới gốc tùng rồi!
"Quỳnh Dung, là cô phải không?"
Vừa thoát nạn, nhất thời còn chưa thích ứng được ánh sáng, Tỉnh Ngôn nheo nheo mắt, nhìn hai bóng đỏ bay vù vù phía trước cất tiếng hỏi. Âm còn chưa dứt thì nghe có tiếng nữ hài hưng phấn đáp:
"Là muội".
Tiểu nha đầu ngây thơ vẫn không phát giác bộ dạng của ca ca rất quái dị, thấy y gọi liền lập tức chạy qua, nhủi đầu vào trong lòng người đang ở trần. Chỉ là, lúc này Tỉnh Ngôn cũng không quan tâm đến sự lỗ mãng của tiểu thiếu nữ, mà chỉ ngẩn người nhìn ra phía sau cô nhóc.
Thì ra, phía sau tiểu thiếu nữ đang có hai con chim đỏ rực, xòe cánh múa lượn trong hỏa quang chói mắt.
"Quỳnh Dung, đó là...?"
Vừa thấy cảnh này, Tỉnh Ngôn có chút nghi hoặc. Sau đó thì nghe tiểu nữ oa hưng phấn đáp:
"Ca ca...hai lưỡi đao của muội, quả thật là hai con chim!"
Thì ra, chuyện này phải nói đến hơn nửa canh giờ trước. Mấy người trên Thiên điểu nhai thấy Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh trễ quá mà chưa về đến, thấy trời tối không khỏi lo lắng. Khi Quỳnh Dung định đi tìm ca ca thì chợt có một trận gió ào tới, kế đến một con hổ trắng và một con báo trắng to lớn phóng vụt lên nhai.
Ngay khi Nam Cung Thu Vũ đại kinh thất sắc, định tiến lên ngăn chặn hai con thú, thì không ngờ, trước khi gã bước tới thì một bóng vàng đã lao tới trước hai con dã thú hung mãnh đó.
"Cẩn thận!"
Khi sắc mặt của Diệu Hoa công tử trắng bệch, thì thấy tiểu nữ hài áo vàng đó đã xì xồ xì xào đàm luận với hai vị "Khách" không mời mà đến đó. Tình cảnh giữa người và thú, hệt như là giữa bằng hữu lâu ngày không gặp.
Nam Cung Thu Vũ còn đang há hốc mồm miệng thì nghe tiểu nữ hài đó bỗng quay đầu la lên:
"Tuyết Nghi tỷ mau đi, ca ca cùng Cứ Doanh tỷ bị giam rồi!"
"A..."
Nghe Quỳnh Dung la, Khấu Tuyết Nghi vốn điềm đạm cũng kinh hô một tiếng, vội túm ống quần chạy theo Quỳnh Dung. Sau đó, Nam Cung Thu Vũ bỗng thấy hai con mãnh thú quỳ xuống, miệng gừ gừ mấy tiếng.
"Chẳng lẽ..."
Trong ánh mắt ngạc nhiên không tin của Diệu Hoa công tử, hai nữ nhân đã chia ra cỡi trên hai con mãnh thú, trong tiếng gió nổi lên đã chạy mất hút.
Thấy kì cảnh này, Nam Cung Thu Vũ ngẩn ngơ một hồi mới nhớ đến phải theo bảo vệ an nguy cho hai người, thế là vận "Niếp vân bộ", nhắm phía cây cối dao động phía trước mà truy theo.
Không lâu sau, ba người lần lượt đã đến chỗ Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh ngộ hiểm. Khi đến gần cả ba mới phát hiện ở đó đã có không ít chim muông, thú vật. Thấy bọn họ đến, bọn chúng liền tản đi, ẩn nấp vào trong rừng. Còn hai con hổ trắng và báo trắng thì ngồi xổm ở bên, quan sát mấy người Quỳnh Dung giải cứu thế nào.
Thấy có cự thạch ngàn cân, còn có dây leo rối nùi, lại thấy máu khô thành vệt, kiếm rơi xuống đất, thêm một tòa băng tháp lóng lánh lạnh toát, vị Diệu Hoa công tử tâm tư cẩn mật, rất dễ đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Nam Cung Thu Vũ phân tích, hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung liền đi vòng quanh băng tháp, bắt đầu thi triển các loại pháp thuật, thử giải khai tòa băng trận này, cứu hai người bị khốn bên trong ra. Sau khi ba người thử qua mấy loại phép thuật, rất nhanh phát hiện, chỉ có chu tước thần nhận của Quỳnh Dung là có hiệu quả nhất, làm giảm hẳn hàn khí của băng tháp.
Phát giác điều này, Quỳnh Dung cố sức điều khiển thần nhận không ngừng bào mòn băng tháp. Tiếp xúc hàn khí thấu xương, đôi binh nhận chấp chóa hồng quang của Quỳnh Dung càng lúc càng hưng phấn, quang diễm bập bùng càng lúc càng rực.
Cuối cùng, ngay lúc băng tháp tan rã, đôi hỏa đao cũng bay vút lên không, đón gió hóa thành hai con hỏa điểu rực rỡ!
Thấy đôi hỏa tước bay lượn phía sau Quỳnh Dung, thiếu niên vừa thoát hiểm cảnh, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ, đúng như tên của thần nhận, đôi hỏa điểu này chính là Chu tước trong tứ linh?"
Nghỉ ngơi một hồi, Tỉnh Ngôn cùng Tuyết Nghi đỡ lấy Cứ Doanh, cùng lên đường về nhai. Hai con kì thú giúp đỡ, sau khi được Tỉnh Ngôn trân trọng tạm biệt thì uyển chuyển phóng lại vào rừng.
Lúc này, trăng đã lên cao, màn đêm u ám.
Trên đường về Tỉnh Ngôn đem chuyện ngộ hiểm hôm nay kể cho ba người Tuyết Nghi nghe. Nghe kể, Quỳnh Dung, Nam Cung Thu Vũ hết sức phẫn nộ, còn vị Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương, tuy trầm mặc không nói, nhưng thấy bộ dạng mím môi của nàng, rõ ràng cũng vô cùng phẫn hận.
Đợi khi mọi người đội trăng về đến Thiên điểu nhai thì đêm đã xuống sâu.
Tỉnh Ngôn về phòng mặc y phục chỉnh tề rồi ra đánh chén cùng chúng nhân. Ăn xong, Tuyết Nghi vào phòng Cứ Doanh đặt bếp lò để sưởi ấm, an bài cho nàng đi nghỉ. Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Tỉnh Ngôn tiễn Nam Cung Thu Vũ đến ngoài cửa nhai.
Ngay khi Diệu Hoa công tử bước xuống bậc cấp thì thấy Khấu Tuyết Nghi từ sau khi về hầu như không lên tiếng, lúc này đi đến cửa nhai nói với người khách chuẩn bị lên đường:
"Nam Cung công tử, thứ cho Tuyết Nghi thất lễ. Ước hẹn ngắm cảnh ngày mai, tôi không thể đi được".
Người hạ sơn nghe vậy, thân hình hơi khựng, sau đó quay đầu cười nói:
"Du ngoạn cùng tiên tử vốn là ước muốn xa vời. Hôm nay có thể nói chuyện đã là phúc phận của tôi rồi".
Nói xong, vị Diệu Hoa công tử dẫm trên sơn đạo ngập trăng mà đi.
Thấy hình dáng cô quạnh đó dần xa, Tỉnh Ngôn cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao, tối nay trước khi đi cứu Cứ Doanh, đặc biệt dặn Quỳnh Dung giữ khách lại dùng cơm, cũng có ý để vị đại đệ tử Diệu Hoa cung chăm nom dùm hai nữ nhân ở nhai.
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn liền sinh lòng cầu tình dùm vị Diệu Hoa công tử đó. Chỉ là, vừa quay đầu thì đành nuốt lời định nói vào bụng:
Trong ánh trăng sáng rõ, Khấu cô nương đã lâu không khóc, lúc này lệ đã viền quanh mắt.
Thấy Tỉnh Ngôn nhìn, Mai Hoa tiên tử lại dùng cách xưng hô đã lâu không dùng, nghẹn ngào nói:
"Đường chủ, cái nạn hôm nay đều từ tì tử mà ra. Nhưng khi các người bị hãm trong nguy khốn thì tì tử vẫn đang an nhàn bên người khác..."
Nói đến chỗ này, nàng cũng không nói tiếp nữa. Lệ đọng trên mắt bắt đầu rơi xuống.
Thấy nàng khóc, vị Tứ Hải đường chủ không khỏi rối loạn tay chân. Phải mất một hồi mới khiến nàng miễn cưỡng nín khóc.
Nhìn gương mặt buồn bã của vị Mai hoa tiên tử, Tỉnh Ngôn chợt động tâm:
"Kì quái, theo lý thì Tuyết Nghi cô nương, lúc đầu vào Tứ Hải đường ta chỉ là trà trộn để học đạo pháp Thượng Thanh. Nhưng lúc này thân phận của cô ấy ta đã biết hết, còn về phía ngoài thì đã được Linh Y bảo đảm dùm, mọi thứ đều rất ổn, không biết vì sao cô ấy lại đối với ta cung kính như thế, tự xưng là nô tì chứ?"
"Chẳng lẽ cô ấy không hiểu, cái gọi là ơn cứu mạng khi xưa, sau khi đã rõ chân tướng thì đã không còn tồn tại?"
Đang lúc nghi hoặc thì nghe tiểu Quỳnh Dung ở trong Tụ Vân đình kêu mình:
"Ca ca, huynh mau đến đây".
"Chuyện gì?"
Thấy Quỳnh Dung triệu kiến, vừa hay Khấu Tuyết Nghi cũng đã ngừng khóc, Tỉnh Ngôn liền vui vẻ bước đến.
Thấy y đến, tiểu nha đầu đang đặt hai tay trên bàn, hạ giọng nói:
"Ca ca, muội muốn cho huynh một thứ!"
Thấy bộ dạng thần bí của nó, Tỉnh Ngôn cảm thấy rất hiếu kì, hỏi:
"Muội có gì cho ta? Kẹo?"
"Không phải! Là cái này".
Thấy ca ca đoán sai, tiểu Quỳnh Dung liền mở tay ra, chỉ nghe hai tiếng "Vù, vù", hai con hỏa điểu đã bay vòng vòng bên ngoài.
"Chu tước nhận?"
"Đúng thế! Hai con chu tước điểu này, con lớn tặng huynh, con nhỏ tặng Cứ Doanh tỷ!"
"Ách!"
Thấy tiểu nữ oa này đột nhiên như vậy, Tỉnh Ngôn lòng đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao, thì nghe Quỳnh Dung chiếu theo kinh nghiệm của bản thân, nghiêm túc giải thích:
"Tỉnh Ngôn ca ca và Cứ Doanh tỷ tỷ hôm nay đã chịu khổ, nhất định không vui. Nếu như có người tặng cho vật để chơi thì sẽ không thấy khó chịu nữa!"
"A! Thì ra là thế".
"Bất quá Quỳnh Dung, tâm ý của muội ta hiểu rồi, nhưng không cần làm vậy