TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 137: Tuyết ảnh diêu hồn, hoảng hốt thiên nhạ phong cuồng.
Tiên tử tấn mi xuân đại nhiễm, mỹ nhân sam tụ lạc hoa kiều
Đồng kì thu thủy hà trường ánh, vô sự hưu hiềm tuyết nan tiêu.
Dật Danh.
Thân còn ở trên không trung, một bụm máu tươi đã từ miệng thiếu niên phun lên váy trắng của Cứ Doanh.
Đợi lúc y ngã xuống trước mặt thiếu nữ, tầng quang khí hộ thân cũng đã hoán tán vô tung. Vừa rơi xuống đất, y đã cố nhịn đau chống tay chồm dậy, gồng cứng cơ bắp toàn thân, dự phòng cự lực vừa rồi tập kích lần nữa.
Lúc này, y muốn tránh cũng không thể tránh. Phía trước, chính là gương mặt kinh khủng của thiếu nữ.
May mà sau kịch biến nhanh như chớp đó, chỉ nghe sau thân truyền đến tiếng lăn "lục cục", sau đó không còn nghe gì nữa. Nín thở lắng nghe thêm một lúc, Tỉnh Ngôn lúc này mới căm hận nghĩ:
"Hay cho tên tặc tử ác độc! Biết ta có thể phòng pháp thuật thì thiết kế cự thạch đập ta, đúng là muốn dồn ta vào chỗ chết!"
Không cần nói, vật vừa rồi vấp phải nhất định là mấu chốt cơ quan do Triệu Vô Trần thiết kế. Cũng không biết tên này dùng thủ đoạn gì, chân mình vừa chạm vào cơ quan thì đã có cự thạch ngàn cân hung dữ đập đến.
Nghĩ đến thủ đoạn tàn độc của Triệu Vô Trần, Tỉnh Ngôn không khỏi vừa giận vừa hối hận:
"Xúi quẩy! Tên này bị mãnh hổ tha đi mà mình còn bị dính bẫy của hắn!"
Thấy Tỉnh Ngôn bị trúng một cú mạnh như thế, Cứ Doanh kêu lên đau xót. định chạy đến đỡ hắn. Chỉ là, vừa động đậy thì nhớ ra vản thân còn đang bị trói chặt bên gốc cây, chân tay đều không thể cử động.
"Chớ gấp, ta đến mở cho".
Thấy Cứ Doanh vùng vẫy, thiếu niên ngã xuống đất xoay đầu sang bên phun máu còn sót lại trong miệng, cố sức bò lên phía trước, định đến mở trói cho Cứ Doanh. Lúc này, thanh kiếm của y đã văng đến đằng khác. Bất quá lúc này y cũng không thể đi nhặt.
Thấy y trọng thương vẫn cố bò tới, Cứ Doanh nôn nóng:
"Tỉnh Ngôn ngươi chớ động, ta không hề gì!"
Ngữ khí nôn nóng của thiếu nữ đã xen lẫn sự nghẹn ngào.
"Ta cũng không sao!"
Thiếu niên cố chấp tiếp tục ngọ ngoạy tiến lên. Một đoạn cự ly ngắn lại phí không ít sức lực của y.
"Phù...May mà nút thắt không khó!"
Sau một hồi, khiến thiếu niên gân cốt rã rời cảm thấy may mắn đó là, sợi dây tên ác đồ trói thiếu nữ tuy có hai núi thắt, nhưng nút đầu tiên không khó mở, rất dễ đã tháo ra được.
Cảm giác Tỉnh Ngôn đang ở sát bên tháo nút thắt, Cứ Doanh cũng rất kích động. Trải qua một trận kinh hoảng, việc đầu tiên nàng muốn làm nhất đó là lau đất cát và máu dính trên gương mặt của thiếu niên.
Chỉ là, trong lúc đôi thiếu niên nam nữ kích động tâm tình không chú ý đến, đằng sau gốc cây lớn đó, sợi dây trói thiếu nữ, đồng thời cũng buộc chặt mấy lá bùa.
Mấy lá bùa vẽ hoa văn kì dị dán lên trên gốc cây, được người tỉ mỉ xếp thành hình lục giác. Theo sự dao động của sợi dây, quanh sáu tấm bùa này dần dần toát ra một trận hàn khí khiến không khí phía ngoài chập chờn như khói sóng.
Từng vòng từng vòng dây rơi xuống nhưng mấy tấm bùa vẫn im lìm bất động.
"Mở xong rồi!"
Tỉnh Ngôn hoan hô, dùng lực rút sợi dây ra.
"Cảm ơn".
Thiếu nữ được cứu còn chưa kịp bày tỏ sự biết ơn thì nghe đằng sau lưng truyền đến tiếng ong ong quái dị.
"Thanh âm gì vậy?"
Còn đang mơ hồ thì thiếu nữ vốn đang ở trong không gian u tối, đột nhiên như đằng vân giá vụ, trong chốc lát đã bị hút vào một nơi sáng rỡ.
"Đây là...?"
Lúc này trước mắt nàng, rừng tùng vách núi trong hắc ám đều biến mất, xung quanh trên dưới chỉ có tường băng lạnh toát, thanh quang lấp lánh.
Vừa thấy nơi lạ lẫm quỷ dị như thế, Cứ Doanh không khỏi kinh hãi phát ngốc!
"Thôi rồi, không ngờ tên đó lại có pháp bảo như thế!"
Thiếu niên cũng bị hút vào trong không gian tường băng, chứng kiến cảnh này cũng thở dài. Lúc này, y đã cạn kiệt sức lực.
Thì ra, vào sát na mà y rút sợi dây ra khỏi người Cứ Doanh thì đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang sáng lên, sau đó thân bất do kỷ mở mắt nhìn bản thân bị hút vào trong tòa băng tháp bạch sắc đằng sau cổ tùng.
Phù trận chập chờn chuẩn bị nãy giờ, cuối cùng đã toàn lực phát động, ảo hóa thành một tòa băng pháp lấp lánh hàn quang!
Vào lúc này, thiếu nữ đã chịu nhiều sợ hãi, rốt cuộc đã có thể an tâm tựa vào ngực thiếu niên. Chỉ là lúc này, y cùng nàng đều rơi vào một tuyệt cảnh khác.
"Cứ Doanh, không cần lo, nhất định có biện pháp ra khỏi đây!"
Quan sát hình dạng tường băng cổ quái xung quanh, chuyện đầu tiên Tỉnh Ngôn làm là ép huyết khí đang ùn lên cổ xuống, an ủi thiếu nữ vô lực tựa vào ngực mình.
Nghe y an ủi, thiếu nữ đang yên lặng tựa vào y liền ngước gương mặt lòa xòa tóc rủ, đưa tay lau đất cát vệt máu trên mặt thiếu niên. Dưới ánh băng quang xanh nhàn nhạt, Tỉnh Ngôn thấy rất rõ, thiếu nữ yểu điệu vốn kinh khủng bất an, lúc này trên gò má xinh xắn đang lộ ra nét tiếu ý điềm tĩnh.
Thấy nét cười loáng thoáng đó, cảm thụ sự ôn nhu đó, một tình cảm nhẹ nhàng kì lạ bất tri bất giác dâng lên trong đầu thiếu niên.
Trong ánh mắt ngơ ngẩn của Tỉnh Ngôn, có một đóa hoa tuyết lặng lẽ bay đậu trên hàng mi dài của thiếu nữ.
A, không biết từ lúc nào, trong cái không gian nhỏ hẹp này đã có hoa tuyết bay bay.
Thấy hoa tuyết liên miên rắc xuống, thiếu niên đã khôi phục vài phần khí lực cũng thả lỏng cơ thể, mỉm cười nói với thiếu nữ đang tựa vào mình:
"Cứ Doanh, xem ra trường tuyết chúng ta đang đứng, vẫn thua xa trường phiêu nhận tuyết vũ của Trác Bích Hoa".
"Ừ...rất lâu không thấy hoa tuyết bay đẹp thế này".
Cứ Doanh khẽ đáp, sau đó xuất thần ngắm hoa tuyết bay trước mặt, hệt như đang đứng trong vườn nhà mình ngắm tuyết vậy.
Khác với sự ung dung của thiếu nữ, Tỉnh Ngôn không được trấn định như thế. Tuy ngoài miệng nói cứng như trong lòng nôn nóng như thiêu, hối hận dâng lên:
"Ai! Trách là trách ta kết oán với tiểu nhân, lại lo trước lo sau không có lòng tàn ác! Khi đó xử lý ổn thỏa thì hôm nay đâu gặp đại nạn này. Cũng là tự mình gây cho mình thôi".
"Chỉ là lại liên lụy đến Cứ Doanh..."
Thiếu nữ trước mặt càng điềm tĩnh, Tỉnh Ngôn càng thấy tội nghiệt của mình thêm nặng.
"Thôi được, hiện tại chuyện quan trọng là phải nghĩ cách thoát ra".
Thiếu niên cũng chỉ tán loạn tâm thần phút chốc, sau khi nhận rõ khốn cảnh thì vội vận hành Thái hoa đạo lực, nhanh chóng thi triển Húc diệu huyên hoa quyết.
Thi triển Đại quang minh thuẫn trong lúc sức lực suy kiệt, quang sắc tuy không sáng lóa như bình thường, nhưng dù sao liền khiến không gian nhỏ hẹp lạnh lẽo này có thêm vài phần sinh khí. Đồng thời, hiệu quả chính của pháp quyết này là trong ánh hào quang sáng ngời đó, thiếu niên cũng có thể khôi phục khí lực nhanh chóng.
Không bao lâu thì nghe y nhẹ giọng nói:
"Cứ Doanh, cô tạm ngồi xuống. Ta đi xem căn phòng này có chỗ ra không".
"Thôi, ta đi cùng ngươi".
Thế là hai người đứng dậy, trong tuyết hoa tung bay, không ngừng sờ sẫm gõ đập lên tường băng.
Chỉ là, khiến hai người thất vọng đó là, vô luận Cứ Doanh nhìn kỹ đến mức nào, hoặc Tỉnh Ngôn dùng sức đập mạnh thế nào, vẫn không thể tìm ra cách để thoát khỏi tường băng bao vây quanh mình.
Nghiến răng xoa xoa hai bàn tay đau nhức, Tỉnh Ngôn đột nhiên cảm giác có chuyện gì đó rất quan trọng mà bản thân nhất thời không nhớ ra.
"Đúng rồi! Ta quên thanh cổ kiếm Phong thần!"
Nhíu mày suy nghĩ một chút, Tỉnh Ngôn mới nhớ được vì sao tay cảm giác trống không:
"Ta vì sao không triệu hoán một tiếng? Có lẽ nó có thể giúp được ta".
Thế là, y liền tập trung tinh thần, bắt đầu một lòng cảm ứng thanh kiếm bị thất lạc.
Chỉ là, khiến y vô cùng chán nản đó là, vô luận y triệu hoán thế nào, thủy chung vẫn không cảm ứng được sự tồn tại của Dao quang kiếm. Lần này, Tỉnh Ngôn quả thật có chút tuyệt vọng:
"Tên Triệu Vô Trần khốn kiếp đó kiếm đâu ra bảo bối thế này? Có thể ngăn cản liên hệ giữa ta và phi kiếm!"
"Chỉ là, vì sao bảo bối lợi hại như thế, lại không thể giết chết chúng ta mà cứ thả tuyết bay bay như vậy!"
Trong lúc kinh hãi, Tỉnh Ngôn cũng có chút mê hoặc khó hiểu.
Đối với y và Cứ Doanh mà nói, bị vây khốn trong tuyết cảnh này cũng chỉ mới chút thời gian, nhưng dường như đã trải qua một thời gian rất dài.
Tỉnh Ngôn không biết đó là, sau khi y cùng Cứ Doanh bị rơi vào tuyết trận, một lát sau thanh cổ kiếm của y mất đi khí tức của chủ nhân, cũng đột nhiên vọt lên, bay mấy vòng quanh băng thấp lấp lánh hàn quang đó, sau đó thân kiếm tựa nhẹ vào tường băng, dường như đang lắng tai nghe ngóng.
Có chút kì quái đó là, sau một trận khảo sát, thanh kiếm cổ quái không hề gấp cứu chủ mà chỉ bay ngược ra, cắm xuống mặt đất phủ đầy lá tùng.
Khác với Dao quang lười biếng trốn tránh, từ trong khu rừng đằng sau nó bỗng ló ra một con hổ trắng mắt vàng, thân thể uyển chuyển phóng đến bên băng tháp, hung dữ nhe nanh múa vuốt, gầm gừ cào vào tường băng. Nếu như có Cứ Doanh ở đây, nhất định nhìn ra con hổ trắng to kinh khủng này, chính là con vừa tha tên Triệu Vô Trần đi khi nãy.
Chỉ là, hiện tại tuy con bạch hổ uy mãnh này liều chết múa vuốt cào xé, nhưng tòa băng tháp vẫn như ảo cảnh, móng vuốt của mãnh hổ lướt qua như công kích vào khoảng không. Sau một hồi lồng lộn, con dị hổ thấy chuyện bất bình múa trảo tương trợ mới nhận ra, vô luận nó nỗ lực thế nào cũng chỉ vô ích. Thế là chỉ thấy nó gầm một tiếng dài, phóng mình chạy đi, tạo nên một trận cuồng phong cuốn theo vô số lá khô.
Còn trong tuyết trận băng tháp, tuyết hoa không biết từ đâu rắc xuống, lúc này vẫn tiếp tục bay bay trên đầu, nhẹ nhàng lượn lờ quanh người Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh.
Lúc này, Tỉnh Ngôn đã không còn đập gõ nữa, đứng tựa vào tường nghỉ ngơi, đợi có người phát giác đến cứu viện.
Lúc này, trong tuyết bay đầy không trung, thiếu nữ Cứ Doanh đang khẽ tựa vào ngực thiếu niên, yên lặng ngắm nhìn hoa tuyết phất phơ. Trong thế giới yên tĩnh thánh khiết này, đối với động tác thân mật của thiếu nữ, Tỉnh Ngôn cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Dần dần, hoa tuyết rơi xuống bám càng lúc càng nhiều trên tóc Cứ Doanh. Trên gương mặt vốn thánh khiết của nàng, hiện tại đã trở nên trắng bệch. Quanh mũi miệng của thiếu nữ cũng dần đổi sang trong suốt, dường như đang từ từ dung thành một thể với tường băng xung quanh...
Thấy hình trạng mơ màng