TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 9: Nhất trình phong vũ nhất trình hoa.
-----o0o-----
Chương 147:Nhâm cừ tiếu mạ, vũ tiền khởi thiểu sầu vân.
Sáng hôm sau chính là thời khắc Trinh Dương huyện khai đàn cầu mưa. Nhưng đêm nay, Tỉnh Ngôn cứ trằn trọc băn khoăn, chẳng thể ngủ được.
Mấy lời phế phủ của Bành công trong thư phòng Bành phủ cứ vang vang bên tai y. Nằm trên giường, hai tay giao lại gối dưới đầu, im lìm nhìn lên đỉnh phòng u ám, lòng thiếu niên như dậy sóng:
"Không ngờ yêu vật đó lại cùng Bành tiểu thư có chuyện vợ chồng!"
Khi ở trong thư phòng, cứ nghe Bành công nói liên tục, không có thời gian để nghĩ. Nhưng hiện tại yên tĩnh, nhớ lại những gì mắt thấy tai nghe mấy hôm nay, lúc này Tỉnh Ngôn chợt sinh nghi ngờ:
"Tuy nói yêu linh mỗi lần đến đều thi triển mê vụ làm người mê man, nhưng Nhuận Lan tiểu thư...thật không biết mình bị xâm phạm?"
Vị Thượng Thanh đường chủ này tuy từng lăn lộn ở chốn kỹ lâu một thời gian không ngắn, đối với tình sự giữa nam nữ cũng biết loáng thoáng, nhưng dù sao y cũng chưa đủ tuổi trưởng thành, đối với chuyện thân thể nữ nhân, thật chẳng thể nào phân biệt được. Chỉ bất quá, tuy như thế, hiện tại nghĩ lại tình trạng u sầu của Bành tiểu thư mấy ngày nay, đặc biệt là tinh thần phổ trong khúc nhạc "U lan", thiếu niên rất am hiểu âm luật, cảm nhận nỗi ưu sầu của nàng tuyệt không phải vì chuyện Bành công ép gả cho y.
Nghĩ đến chỗ này thì không khỏi lược qua chuyện Bành công hứa gả con gái cho y. Đêm xuân yên tĩnh, không phải như tình cảnh rối loạn trong thư phòng khi nãy, thiếu niên cuối cùng cũng có cơ hội bình tĩnh phân tích nghiêm túc chuyện này. Nói đến, vị Tứ Hải đường chủ thông đạt thế tình này, vẫn là lần đầu đụng phải chuyện chung thân đại sự, những kinh nghiệm mà y trải qua trước đây, chẳng có cái nào có thể tham khảo cho tình huống này.
Qua một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng trong ánh trăng nhàn nhạt, thiếu niên cuối cùng cũng tìm được đáp án cho mình:
"...Hà, tuy Bành Nhuận Lan tiểu thư gia thế hiển hách, tài mạo đều tốt, còn ta chỉ là một tiểu tử hàn môn, nhưng hôn nhân đại sự này, thật không thể mặc cả như trả giá ngoài chợ, quan trọng vẫn là nam nữ thấy hợp nhau. Về điểm này, Bành tiểu thư cứ thấy ta là tránh mặt, như thế thì chẳng có yêu mến gì ta. Còn bản thân ta, dường như cũng lạnh nhạt. Nếu như thế thì không thể rồi..."
"Còn ưu phiền của Bành công, kì thật chủ yếu vẫn là do yêu vật quấy nhiễu. Chỉ cần ta cực lực trừ yêu linh cho ông ta, sau đó ông ta sẽ đem con gái gả cho người tốt khác thôi".
Sau một phen suy nghĩ, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng có quyết định lưỡng toàn kì mĩ.
Bất quá, tuy đã có kết luận, nhưng trong lòng thiếu niên, một phen suy nghĩ này cũng chỉ là suy luận theo tình lý. Về chuyện Bành tiểu thư không còn trong trắng, cũng chẳng phải do sai lầm của y, Tỉnh Ngôn cũng không để trong lòng. Có lẽ, ngay cả bản thân y cũng không ý thức được, y chẳng hề quan tâm đến trinh tiết của Bành tiểu thư, chính là minh chứng cho việc y không có tình ý với nàng. Phải biết, nếu thật có lòng muốn lấy, cho dù là nam tử khoáng đạt nhất trên thế gian, đối với chuyện thất thân của nữ nhân, cũng tuyệt không như y, chỉ như bóng ảnh thoáng qua. Ở trong tình hình như thế, cho dù cuối cùng có thể tha thứ, nhưng cũng nhất định phải trải qua một phen đấu tranh khổ sở trong lòng.
Thiếu niên mới chỉ biết loáng thoáng quan hệ nam nữ, hiện không thể nào nghĩ nhiều đến mấy đạo lý đó. Lúc này, y chỉ đang tập trung suy nghĩ về một vấn đề lớn khác:
"Nói đến cưới vợ, ai, Trương gia ta chỉ có một mình ta. Tuy hiện tạm nhập đạo môn, nhưng tương lai dù sao vẫn phải cưới vợ sinh con, tiếp tục hương hỏa. Nhưng nữ tử tình đầu ý hợp, lại nguyện ý gả cho ta, rốt cuộc ở nơi nào..."
Thiếu niên suy tư có chút thương cảm, dần dần chìm vào giấc mộng.
Còn lúc này, hai nữ nhân ở phòng cách vách với phòng y, thì vẫn chưa ngủ. Hiện tại, ngay cả vị Khấu Tuyết Nghi trước giờ ít nói, không biết vì sao, cũng rất hưng phấn không ngừng thì thào với tiểu nha đầu. Hai nữ nhân này, đang theo các tiêu chuẩn và lý giải của mỗi người, tràn đầy hứng thú thảo luận xem nếu đường chủ bọn họ cưới Bành tiểu thư thì là lợi hay hại.
Bất tri bất giác đã nghe từ không gian u ám bên ngoài cửa sổ, truyền vào tiếng gà gáy báo hiệu ngày mới.
"A..."
Nghe tiếng gà gáy, tiểu Quỳnh Dung hô khẽ một tiếng, vội đề nghị tỷ tỷ mau ngủ, bằng không sáng mai sẽ bị đường chủ ca ca nhìn ra cả đêm không ngủ. Thế là, buổi thảo luận linh tinh của hai tỷ muội, kết thúc trong tiếng gà gáy báo ngày mới.
Những người đang an giấc trong Trinh Dương huyện thành, kì thật không hề biết, trong không gian hắc ám trước khi bình mình đến cách mấy chục dặm, đang có một quái nhân to lớn mắt ưng mũi rộng, trên người có vẩy đen xếp như huyền sắc chiến giáp, từ trong u đàm đạp sóng mà đi.
Khi cách Trinh Dương thành chừng hơn ba chục dặm, vị thần quái tướng mạo đặc biệt đó đột nhiên ngừng lại, sau đó khẽ rống một tiếng, bỗng nhiên thân hình bạo trướng, đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ. Lúc này, dòng nước trong Trinh Hà chỉ tới ngang hông y.
Ngừng lại thoáng chốc, thì thấy quái thần pháp lực thông thiên đó, ngẩng cái đầu khổng lồ lên trời, há cái miệng to như cái chảo ra, hướng về chân trời không ngừng hít vào. Từ cái miệng lớn của hắn, hơi mây tích tụ ở chân trời, như bị một sức hút vô hình, toàn bộ bay về phía hắn.
Đợi luồng hơi mây cuối cùng được hút vào bụng, tên cự linh đó liền đưa tay chùi miệng, lại xoa xoa cái bụng, dường như đã ăn no. Sau đó, nhân lúc sắc trời còn tối, hắc giáp quái thần lại nhảy lên đầu sóng, vung cánh tay có chút không linh hoạt, múa tay tung chân, bắt đầu thi triển pháp thuật. Lát sau thì thấy Trinh thủy hà vốn còn có chút sóng gió, chợt yên lặng như mặt nước giếng!
Luyện công đến gần trời sáng, cổ quái thần linh nuốt mây thở sóng đó lại hồi phục thân hình. Tiềm ẩn trong nước không bao lâu, đợi khi tia nắng đầu tiên hắt xuống thì quái thần đó liền dậy lên một trận cuồng phong, phá không bay về phía Trinh Dương thành.
Khi cách Trinh Dương thành chừng hơn mười dặm, thần quái đó liền hạ ngọn gió cưỡi, đặt chân xuống con đường đất vàng lờ mờ bên dưới. Lúc tiếp đất, linh quái lắc thân biến hình, hóa thành một đạo khách tráng niên bào phục lất phất, tay cầm phất trần, lững thững đi về phía Trinh Dương thành.
Thế là, vào giữa giờ mão, viên thư lại huyện nha phụ trách danh sách người tham gia đại điển cầu mưa lần này, nghênh đón vị pháp sư cầu mưa đầu tiên đến:
"Bỉ nhân Phiền Xuyên, biệt hiệu Hồ hải tán nhân, đến chứng danh".
Viên thư lại đang nhàn nhã, nghe vậy vội lấy danh sách ra, tìm kiếm danh tính Phiền Xuyên, tìm kiếm một lúc thì mỉm cười, nhìn vị pháp sư tráng niên trước mặt, cung kính nói:
"Phiền đạo gia, theo thứ tự đăng ký ở huyện nha hôm trước, ngài xếp thứ chín. Người đâu, dẫn vị đạo gia cầu mưa này vào chỗ ngồi!"
Thư lại hét một tiếng, lập tức có nha dịch tiến lên dẫn Phiền Xuyên vào đúng chỗ ngồi đã được sắp đặt.
Lúc này, trời đã sáng hẳn, mặt trời hắt ánh nắng vàng chiếu sáng cả không gian, cũng chiếu rõ cái đài cầu mưa cao ngất vừa dựng xong trước Long Vương miếu.
Tòa Long Vương miếu duy nhất ở Trinh Dưng thành nằm ở bờ nam huyện thành, rất gần Trinh thủy hà, khoảng cách chỉ chừng hơn hai dặm. Long Vương miếu vừa được sửa chữa xong, đang khoác lên mình một dáng vẻ mới: Tường vàng trụ đỏ, mái miếu cong vút, nhìn từ xa giống hệt như chữ "亼", so với tiểu miếu trước khi thiêu hủy, khí thế càng vượt bậc. Quan dân Trinh Đường chịu hạn tai đều cho rằng Long Vương miếu bị dột, chính là cảnh cáo của thần minh dưới nước đối với bọn họ, lần này trọng tu tự nhiên ai cũng không dám bòn rút.
Đài phép cầu mưa dựng trước Long Vương miếu khí thế to lớn, mặt trước bày biện sáu loài hoa tươi, còn có vài chén nước lạnh.
Tuy giữa giờ thìn mới chính thức khai đàn, hiện vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến, nhưng lúc này trên khoảng trống rộng rãi trước đài cao thần miếu, đã đứng chật dân chúng từ các vùng phụ cận đến xem đại điển cầu mưa. Thời gian càng trôi đi thì càng có thêm nhiều người tụ tập, chẳng bao lâu đã hình thành cả biển người, tiếng ồn vang trời, đám lính hò hét vang trời, cố sức mới ngăn được một thông đạo thông đến pháp đài.
Có nhiều người đến sớm như thế là vì những người dân đen này, bình thường cũng chẳng có gì vui chơi, hôm nay có được chuyện