TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 9: Nhất trình phong vũ nhất trình hoa.
-----o0o-----
Chương 148:Xuân vũ như ca, thốn tâm phân phó mai dịch.
Trải qua một trận phong ba nho nhỏ, qua không bao lâu, pháp đàn chiêu hiền cầu mưa của Trinh Dương huyện đã chính thức bắt đầu.
Bởi vì chuyện này liên quan đến dân sinh, lại liên quan đến quỷ thần, Bành huyện chủ Bành Tương Phổ là người đọc sách thánh hiền thi thư, không hề lên đài làm thủ tục khai tràng giảng diễn, chỉ đứng dậy cung thân thi lễ, mời vị pháp sư đầu tiên lên đài cầu mưa.
Khi vị thuật sĩ đầu tiên bào tụ phất phới lên đài, bắt đầu chiếu theo bí thuật bổn môn bố trí phương vị mấy chén nước, tiếng thì thào bàn tán của dân chúng vây quanh bên dưới dần im, sau thoáng chốc, không gian xung quanh Long Vương miếu đã im lìm không tiếng động, mọi người đều hướng ánh mắt về đài cao phía trước.
Cũng không khác mọi người, lúc này Tỉnh Ngôn cũng nhìn lên đài không chớp mắt, xem vị pháp sư đạo trang mũ mão xênh xang đó bố trí mọi thứ như thế nào. Không bao lâu, vị du phương đạo sĩ hưởng ứng lời kêu gọi mà đến đó, liền đạp lên phương vị cửu cung thất diệu, bắt đầu di chuyển tới lui giữa các phương vị. Đồng thời lúc đi, trong miệng cũng ngâm xướng lên kinh cầu mưa.
Khi pháp sư trên đài niệm tụng trầm bổng, tất cả quan dân sĩ tử xung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ không cẩn thận để thanh âm hỗn tạp làm nhiễu loạn tiếng huyền xướng thần bí của pháp sư trên đài.
Nín thở ngưng thần như thế mãi đến khi vị đạo gia đó xuống đài.
"Thất bại rồi".
Nhìn gương mặt đỏ bừng, một tiếng của không thèm nói của lão, Tỉnh Ngôn liền biết, trường cầu mưa vừa rồi đã thất bại.
Xem ra, muốn cầu xin lão thiên gia cho mưa xuống cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng giống như thế, sau đó có bốn năm vị pháp sư thuật sĩ lên đài, vô luận là dụng bùa, dụng chú, hay là dụng đan hoàn bổ trợ, vẫn không có ai thành công.
Thế là, sĩ dân vốn vạn phần thành kính, thấy đã lâu không có gì, cũng dần lơi lỏng. Không lâu sau, tiếng nghị luận lào xào đã lại bắt đầu cất lên.
Đã có sáu vị pháp sư lên đài mà ngay cả một chút mây đen cũng không có, mặt trời càng lúc càng rực rỡ trên đầu. Ánh nắng gay gắt đổ xuống đám người không có gì che chắn dưới đất, sức nóng hừng hực phủ lên bọn họ. Bị ánh nắng chiếu, mấy cây cột gỗ bóng loáng của pháp đàn cũng lấp lánh quang hoa, phản chiếu nhìn hoa cả mắt.
Lúc này, bọn họ thậm chí cảm thấy chỉ cần nhấc tay, xoay người thì y phục cũng giống như không khí khô hanh xung quanh, phát ra tiếng loạt xoạt. Thế là, một sự thất vọng liền dần lan ra khắp chúng nhân.
Trong bầu không khí có vẻ thất vọng đó, vị pháp sư thứ bảy lên đài vẫn vô cùng tự tin. Đạo trưởng này ước chừng bốn mươi bảy tuổi, sau khi hùng dũng phi thân lên lầu, cầm kiếm gỗ đào, lớn giọng nói với dân chúng thất vọng bên dưới:
"Các vị hương thân Trinh Dương tạm chớ ảo não! Hôm nay Chí Mộc đạo nhân ta sẽ xuất toàn thân tu vi, toàn lực thi xuất đại pháp Tiên thiên ân lôi tước ảnh, tuyệt học trấn phái của Không thủy đạo phái ta!"
Nghe giọng nói sang sảng của gã, còn có cái tên pháp thuật dài ngoẵng, dường như có vài phần môn đạo, thế là dân chúng dưới đài, còn có cả vị Bành huyện gia đã bình tâm lại bảy tám phần, chấn chỉnh tinh thần, quan sát vị Chí Mộc đạo gia rốt cuộc có thuật xoay chuyển trời đất gì.
Chỉ thấy Chí Mộc đạo nhân nói xong lời thì nâng kiếm lên, chân bước len lỏi giữa các bát nước, thi triển nhiều động tác cổ quái chưa từng thấy. Giúp gã múa kiếm họa phù thi pháp còn có hai vị đạo đồng, đứng bên ngoài gõ khánh chập chuông, hòa nhịp với tiếng hú lúc cao lúc thấp kì quái của sư thúc bọn chúng.
Tiếng chuông khánh ban đầu không nhanh không chậm, đợi khi tiếng hú quái dị trong miệng Chí Mộc đạo nhân cao vút lên, thì hai đạo đồng gõ càng nhanh. Cuối cùng, ở trong tiếng rào rào như tiếng mưa, chín đạo phù lục trên kiếm gỗ của Chí Mộc đạo nhân, đột nhiên hóa thành chín đạo thanh quang, mấy tiếng "Bách bách" vang lên, chín lá bùa lần lượt bay vào chín bát nước.
Ngay lúc này, chúng nhân ngóng lên đài thì thấy vị Chí Mộc đạo nhân đó, tay hoành ngang đứng vững, kiếm chỉ trời nam, dường như đang tập trung lẩm nhẩm đọc kinh văn gì đó. Dần dần, chỗ gã cùng hai đạo đồng đứng, dường như tẩm trong nước, bắt đầu có chút lay động. Theo tiếng niệm kinh, trên đài cao dường như đang dựng lên một bức tường nước. Sau đó, mái ngói đỉnh nóc Long Vương miếu dần dần mơ hồ đi!
"Có hi vọng!"
Cũng chẳng khác gì mọi người, Tỉnh Ngôn thấy dị trạng vậy, tức thì trong lòng cũng sinh ra không ít hy vọng, chỉ đợi xem trên trời liệu có mưa rơi xuống hay không?
Đương nhiên, không phải ai cũng mong đợi như thế. Vị Hồ hải tán nhân Phiền Xuyên ở bên cạnh Tỉnh Ngôn, thấy dị trạng trên đài thì chẳng chút động đậy, chỉ thầm khinh miệt trong lòng:
"Hừ, pháp thuật của tên này cũng có ngũ lôi chính pháp. Nếu là bình thường, không khỏi sẽ có chút mưa cho hắn. Chỉ bất quá, hôm nay có bổn thần ở đây, cũng chỉ là tốn công vô ích. Người cuối cùng cầu mưa thành công, chỉ có thể là ta thôi!"
Vừa nghĩ đến đây, vị thần quái vốn rất trấn định, dường như cũng nổi chút hưng phấn.
Tạm không nhắc suy nghĩ của yêu thần, lại nói vị Chí Mộc đạo nhân thi xuất ngũ lôi chính pháp, ở trên đài cao đợi hồi lâu, kiếm trong tay cầm đến muốn cứng tay, nhưng vẫn không thấy có giọt mưa nào xuống.
Lại qua một hồi, khi đại đa số người vẫn còn ngửa cổ chờ đợi thì bỗng thấy vị Chí Mộc đạo nhân nãy giờ vẫn bình tâm tĩnh khí, bỗng nhiên hạ kiếm gỗ trong tay xuống, khắp người buông thỏng xuống, thở dài một hơi, sau đó vòng tay, cười khổ nói:
"Xin thứ cho bần đạo vô năng. Hạn này e là thiên ý, không phải sức người có thể cứu vãn".
Nói xong, gã dẫn hai đạo đồng tùy thân xuống đài. Tự nhiên, khi gã đã xuống, dị tượng ảo ảnh trên đài cũng lập tức biến mất.
Nghe Chí Mộc đạo nhân nói vậy, sắc mặt mọi người dưới đài đều ảm đạm.
Bất quá, Tỉnh Ngôn trong lúc ảo não dùm cho Chí Mộc đạo trưởng, cũng cảm thấy có chút kì quái. Bởi vì, mấy vị pháp sư đã lên đài cầu mưa, theo cảm nhận của y, đều không phải là hạng người không có bản lĩnh. Thế nhưng pháp sự cầu mưa này, tại sao vẫn chẳng có kết quả gì?
"Chẳng lẽ, đại hạn ở Trinh Dương đúng là lão thiên gia phát nộ, người thường không thể cứu vãn sao?"
Vừa nghĩ đến khả năng này, thiếu niên vốn không đủ tín tâm, lúc này lại càng dao động.
Ngay khi y hãm nhập vào mê hoặc thì vị đạo khách mạnh mẽ Phiền Xuyên bên cạnh cũng ngồi yên lặng, không chút động đậy, hệt như hiểu rõ mọi suy nghĩ trong đầu thiếu niên. Tức thì, khóe miệng Phiền Xuyên loáng qua một nét cười rất khó phát hiện.
Trong khi mọi người đều đang có tâm sự thì vị pháp sư cầu mưa thứ tám đã lên đài. Chỉ bất quá, đối với pháp sư này mà nói, cũng là lực bất tòng tâm, sau một hồi múa may lung tung cũng quay trở xuống đài.
Nếu như nói, chúng nhân khi nãy còn chút ảo tưởng, đến lúc này, toàn bộ quân dân đều hoàn toàn tuyệt vọng.
Xem ra, trường đại nạn trong huyện này, chắc là tai ương do lão thiên gia giáng xuống, không phải bằng vào pháp thuật của mấy đạo sĩ này là có thể cứu được. Quan dân toàn huyện, còn phải tự mình kiểm điểm công đức của mình, thành kính khẩn cầu trời cao khoan thứ, đó mới là con đường đúng đắn.
Thấy thuật sĩ thứ tám xuống đài, lại cảm nhận biến hóa trong trường, Phiền Xuyên mừng rỡ trong lòng:
"Khà, cuối cùng cũng đến lượt ta! Các vị hương thân Trinh Dương, hôm nay sẽ để cho các người đại khai nhãn giới, xem bổn thần Cầu mưa!"
Nghĩ đến sự sắp xếp của mình sắp thành hiện thực, tuy Phiền Xuyên là thần quái lai lịch bất phàm, lúc này cũng không khỏi dao động tâm tình.
Trấn tĩnh tâm thần, Phiền Xuyên định vươn mình đứng dậy, bỗng nghe bên đài có tiếng người hô lớn:
"Phiền đạo gia khoan lên. Huyện thái gia mời vị thứ mười Trương Tỉnh Ngôn Trương đạo trưởng lên đài trước!"
"Ách? Chuyện gì thế này?"
Nghe lời gọi, tên thần linh đang chuẩn bị thi triển thân thủ, tức thì ngạc nhiên. Nhìn về phía huyện lão gia cách không xa, thì thấy vị huyện công gương mặt gầy gò đó, đang mỉm cười nhìn mình nói:
"Vị tráng sĩ này xin nhường Trương đạo trưởng lên đài thử trước. Trương đạo trưởng ở trong phủ ta mấy ngày, bổn huyện đã biết y pháp lực cao cường, chi bằng để y lên tác pháp trước. Dù sao mọi người cũng đã chờ lâu quá rồi..."
Ý trong lời nói của Bành huyện công đó là quan quân đều đã nóng đến mồ hôi ròng ròng, để pháp sư khác lên cũng lãng phí thời gian, chi bằng để kẻ có pháp lực cao cường lên cầu mưa. Tâm ý của lão, "Tráng sĩ" Phiền Xuyên làm gì không biết. Đang định nổi giận thì bỗng xoay chuyển ý nghĩ, cung kính bái chào, giữ vững tư thế, ngầm bằng lòng việc sắp xếp đó.
Thấy Phiền Xuyên đã chịu, Bành Tương Phổ cũng cao hứng, vuốt râu nghĩ thầm:
"A, chớ thấy đạo sĩ đó dáng vẻ thô hào, hắn cũng thật thức thời!"
Lúc này lão sắp xếp để Tỉnh Ngôn lên đài, tuyệt không phải có tư tâm. Đến lúc then chốt, Bành huyện công sớm đã dẹp vụ gả ái nữ sang một bên. Hiện lão chỉ mong có người có pháp thuật cao cường, có thể cầu mưa cho quân dân trong huyện.
Thấy Bành công kỳ vọng, Tỉnh Ngôn cũng không thể khiêm tốn, đành phải đứng lên, thi lễ với đạo khách cường tráng bên cạnh, khiêm cung nói:
"Vị đạo huynh này, rất xin lỗi. Vậy ta lên thử trước".
"Không sao, đạo huynh cứ việc".
Phiền Xuyên đáp một câu bình thường, nhưng trong lòng không buồn mà vui:
"Khà...đã có chuẩn bị từ trước, hôm nay ngoại trừ ta, còn có ai có thể cầu mưa xuống? Cũng hay, có thể xem trường kịch này, coi thử tên xú tiểu tử rảnh rỗi nhiều chuyện này lộ cái xấu!"
Tỉnh Ngôn không biết hắn có suy nghĩ xấu như thế, trong lòng còn khen:
"Không tệ, vị đạo huynh thân hình tráng kiện này, lòng cũng thật rộng rãi!"
Vừa nghĩ vừa đi về phía pháp đàn. Tự nhiên, hai cô gái cũng đi sau y, cùng y lên đàn cầu mưa.
Đợi bọn họ đứng vững trên đài, dân chúng bên dưới sau khi nhìn rõ thì ngớ ra, cảm thấy hết sức kinh ngạc:
"Úy? sao ba người này lại lấy tiểu nữ đồng làm chủ?"
Thì ra, ba người Tỉnh Ngôn lên đài, cũng chẳng quan tâm đến phương vị của mấy bát nước, chỉ theo thỏa thuận đã bàn trước, Quỳnh Dung đứng trước đài, giả bộ như đang tụng kinh. Còn hai người thì chia ra hai bên phía sau nó, Tỉnh Ngôn thổi sáo, Tuyết Nghi thì cầm Tích thủy diêm, làm hai phụ