TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 160:Thiệt thượng thước kim, trớ anh hoa dĩ đương nhục
Có lẽ, Khấu Tuyết Nghi một trượng đánh chết La Tử Minh, trong những người ở ngoài trường đấu, chỉ có Trương đường chủ của nàng là nhìn thấy rõ.
Thấy quang hoa kim bách xuyên qua cơ thể, Tỉnh Ngôn đột nhiên đại ngộ:
"Thì ra như thế! Cuối cùng cũng minh bạch quang hoa trên đầu La Tử Minh là chuyện gì!"
"Thường nghe người già kể, ác nhân trước khi ngã chết, trên đầu thường điềm báo hiệu. Hôm nay xem ra, tên Hỏa ảnh diêm la tội ác chồng chết đó, cái gọi là tam hoa tụ đỉnh, chỉ bất quá là điềm báo hắn chết dưới linh trượng mà thôi!"
Không giống như bản thân vừa rồi giết Phong Như Hối, lần này y thấy La Tử Minh chết dưới trượng của Tuyết Nghi thì cảm thấy rất thống khoái. Y khi nãy nghe La Tử Minh chính miệng thừa nhận chính hắn đã phóng hỏa giết người. Lúc này, thấy La Tử Minh bị chính lửa của hắn thiêu hủy, đúng là ứng câu "Thiên lý tuần hoàn, báo ứng không sai!"
Lúc này, bọn người Trâu Ngạn Chiêu thì thầm với nhau, nói bọn giáo đồ tà giáo, cuối cùng cũng không thoát khỏi hỏa hình của Chúc Dung đại thần. Bọn Trâu Ngạn Chiêu nhận định, đạo quang diễm của Tỉnh Ngôn lúc diệt trừ ác hồn trên người Phong Như Hối, cũng nhất định là thiên hình của Chúc Dung hỏa thần.
Khấu Tuyết Nghi thu hồi Thánh bích tuyền linh trượng, cúi người bẩm báo:
"Đường chủ, may không nhục mệnh. Tuyết Nghi đã chiếu theo phân phó của đường chủ, lấy tính mạng của ác đồ".
Thì ra, đêm qua Tứ Hải đường chủ đã cân dặn nàng, lúc đối địch với Hỏa ảnh diêm la thì không được hạ thủ lưu tình. Thấy Tuyết Nghi thắng trận bình an trở về, Tỉnh Ngôn cũng hết sức cao hứng, khen ngợi:
"Tuyết Nghi, công lực của cô gần đây tinh tiến hơn nhiều. Linh hoa trên trượng của cô, hình như cường đại hơn lần trên Phi Vân đỉnh nhiều!"
Nghe đường chủ tán thưởng, Mai Hoa tiên linh nhoẻn miệng cười, đón lấy y phục từ tay Quỳnh Dung, yểu điệu khoát lên người.
Nghe Tuyết Nghi tỷ tỷ được ca ca khen ngợi, lúc này Quỳnh Dung cũng muốn mau ra trận. Đưa y phục cho Tuyết Nghi xong thì nhảy tót đi, khi Tỉnh Ngôn muốn kéo nó lại thì nó đã chạy được mấy trượng rồi.
Bị Tỉnh Ngôn đuổi theo giữ lại, tiểu Quỳnh Dung không hiểu hỏi:
"Ca ca, vì sao giữ muội lại? Không phải muốn để lão tăng đó vào trước chứ?"
Nghe Quỳnh Dung hỏi, Tỉnh Ngôn nói với nó, ba trận bọn họ đã thắng hai, trận thứ ba chẳng cần đánh nữa. Hiện tại y đang lo Quỳnh Dung nếu đấu lỡ có tổn thương gì thì không hay.
Nghe Tỉnh Ngôn giải thích, tiểu nha đầu rất thất vọng, hờn dỗi:
"Hu...Muội muốn chơi với các bát biết bay đó mà!"
Không nhắc hai huynh muội giằng co với nhau. Bên phía Tịnh thế giáo, giáo đồ thấy hai hiền sư đã tán mạng, tên nào cũng vô cùng uất ức, nhưng lần này bọn chúng không nhao nhao làm loạn vì đều trông thấy rất rõ bản lĩnh của Khấu Tuyết Nghi, chẳng phải như trận trước không minh bạch.
Kim bát tăng nhận thấy tinh thần giáo đồ đã giảm sút, nhìn sang phía đối diện, lão đem kim bát cẩn thận dấu trong tay áo, dặn dò giáo đồ tâm phúc mấy câu, sau đó thong thả cất bước về phía Chúc Dung môn.
Thấy lão đi đến, ngoài Quỳnh Dung cứ nhìn chăm chăm vào tay áo lão, những người còn lại đều gia tăng giới bị, sợ lão hòa thượng quỷ kế đa đoan này giở trò.
Chỉ là, lần này bọn họ đã lo xa. Khác với sự khẩn trương của bọn họ, Kim bát tăng thần sắc bình hòa, nói lần tranh tài này là vì phát huy thần giáo, chẳng phải kiểu thôn tính của bọn giang hồ tầm thường. Bất quá, bọn lão đã thất bại, chuyện này dĩ nhiên không nói đến.
Thấy lão bỗng nhiên thông tình đạt lý như thế, nghĩ lại bên mình vừa giết hết hai người bên lão, Tỉnh Ngôn có chút hổ thẹn. Khi y định lên tiếng nói mấy câu khiêm nhường thì bỗng nghe Kim bát tăng chuyển giọng, lạnh lùng nói:
"Trương thí chủ, có một chuyện bọn ta phải nói minh bạch".
"Hả? Mời nói".
Thấy Kim Bát tăng ngữ khí bất thiện, Tỉnh Ngôn có chút ngạc nhiên, không biết lão muốn nói chuyện gì. Chỉ nghe hòa thượng trước mặt âm trầm nói:
"Trương thí chủ chắc biết, tuy chúng ta từng có hiệp định ai chết là thiên mệnh. Nhưng lão nạp cho rằng, các quan sai bên ngoài e là không nghĩ như thế!"
Thì ra, Kim bát tăng quan sát toàn cục, nhìn thấy bên ngoài có không ít nha sai qua lại.
Mấy quan sai này là do huyện lệnh Dương sơn phái đến. Vị huyện chủ Dương sơn này biết tin các giáo môn tụ tập giao đấu, tuy không tiện ngăn cản, nhưng cũng sợ vạn nhất có loạn thì khó thoát tội, cho nên phái người đắc lực đến giám thị.
Kim bát tăng quan sát thấy vậy, liền nhân cơ hội muốn mượn thế quan phủ, nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng, nếu như có thể đem mấy người này hạ ngục thì càng tuyệt. Cho dù mấy nam nữ này lợi hại, chẳng lẽ dám đối đầu với quan phủ?
Bọn Trâu Ngạn Chiêu nghe lão nói, nghĩ đến mưu mẹo của lão, lại thêm Tịnh thế giáo rất có thế lực ở đây, khả năng quan phủ bị bọn chúng mua chuộc không phải không có. Nghĩ vậy bọn họ liền đổi sắc, ai nấy mặt mày trắng bệch.
Tỉnh Ngôn ngẫm nghĩ thoáng chốc, thần sắc bình thường đáp:
"Lời của ông cũng có lý. Bất quá các hạ đã nói như thế, ta cũng có một chuyện muốn nhắc ông".
"Chuyện gì?"
Thiếu niên quay mặt nhìn giáo đồ Tịnh Thế giáo đang đi tìm nha dịch, sau đó xoay đầu lại lạnh nhạt tương cáo:
"Kì thật cũng không phải chuyện gì lớn, thượng sư có chỗ không biết, tiểu tử bất tài, được triều đình gia ơn phong làm Trung tán đại phu. Ông đã có lòng muốn cáo, chắc cũng hiểu thông lệ của quan gia".
Thấy lão tăng kinh ngạc đến đờ đẫn, thiếu niên cười khà khà, tiếp tục nói:
"Thượng sư phải biết, Trung tán tuy không phải là chức quan cao lắm, nhưng miễn cưỡng cũng được liệt vào Bát nghị. Nếu ông kiên trì đi kiện thì ta cũng phụng bồi".
Nói đến chỗ này, phát giác hòa thượng trước mặt trong lúc chấn kinh vẫn có thần sắc nghi ngờ, thế là vị đường chủ đạo môn kiêm Trung tán đại phu cười ngạo nói:
"Còn về chức Trung tán đại phu của ta, ông muốn tin hay không thì tùy. Ấn tín trân quý, không thể để người ngoài thấy. Nếu ông đi cáo quan thì ta sẽ để Huyện chủ kiểm tra".
Nói xong, quay đầu kêu bọn Trâu Ngạn Chiêu, Thạch Ngọc Anh, cùng môn đồ giáo họ quay về.
Lúc này, tuy mây trên trời đã tan bớt, ánh nắng xen qua kẽ mây chiếu xuống mặt đất, nhưng nơi này vẫn bao trùm một không khí ảm đạm. Giáo đồ Tịnh thế giáo tâm tình ỉu xìu, nhìn thi thể hai vị hiền sư, lòng nghi hoặc:
Không phải nói gia nhập thần giáo có thể tránh được Xích hỏa kiếp sao? Vì sao hai vị hiền sư tu hành cao thâm cũng không thoát khỏi hỏa kiếp? Nếu bọn họ không thể thoát được, vậy sao có thể tu luyện độ kiếp được?
Ngược với bọn chúng, đám người Tỉnh Ngôn chiến thắng hoan hỉ quay về. Đi được một lúc, Quỳnh Dung đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền lên tiếng hỏi:
"Ca ca, Bát nghị là gì vậy? Vì sao lão hòa thượng đó nghe rồi thì không muốn tranh kiện với huynh?"
Nghe tiểu muội muội hỏi, vị Trung tán đại phu đang cỡi chung ngựa với nó hòa ái giải thích:
"Muội muội không biết, phàm là người thuộc Bát nghị, nếu như bị người tố cáo thì có thể khi thượng đường sẽ không chịu tra tấn. Nếu thật có tội, phải báo lên triều đình để các đại quan thương nghị. Cho dù cuối cùng định tội, vẫn phải có hoàng đế ngự phê".
Nói đến chỗ này, thiếu niên bỗng nghĩ tiểu nha đầu sau lưng nhất định chẳng hiểu gì, thế là dùng lời đơn giản nói:
"Nếu lão tặc hòa thượng đó đi cáo quan ta thì cũng không cáo nổi!"
"Còn Tuyết Nghi, tuy không thể dùng cách này, nhưng ta có thể nói Tuyết Nghi là tì nữ của ta. Tì nữ đánh chết người đều do ta sai làm, vậy thì cũng chẳng sao".
Nói đến chỗ này, trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười giảo hoạt. Còn tiểu nha đầu chẳng có quan niệm thị phi gì, vĩnh viễn chỉ