TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 163:Quang xạ đấu ngưu, đô đạo hoành phúc thiên hàng.
Nghe nói ở phương tây nam, có một nơi quanh năm mây phủ, gọi là "Không đồng sơn". Nơi cao nhất trên "Không đồng sơn" có một cổ động thâm u, thường ngày bị mây che khuất, chim không thể bay đến, truyền thuyết nói có tiên nhân cư ngụ, hiệu xưng "Không đồng lão tổ".
Vào một ngày, khí trời ấm áp, mây ùn dày đặc. Trong cổ động trên vách núi Không đồng sơn, có một lão giả mặt bóng như ngọc, cốt cách thanh kì, ngồi ngoài cửa động luyện khí. Trước mặt vị tiên phong đạo cốt đó là vực thẳm vạn trượng, vô số vụ khí phiêu đãng ngang qua trước mặt lão. Cảnh tượng xuất trần này, vừa nhìn đã biết là nơi tiên gia tu luyện.
Khi Không đồng lão tổ đang chuyên tâm đả tọa, thì đột nhiên lòng sinh niệm, đôi mắt đã mấy tháng chưa mở bỗng hé ra, quan sát không gian phía trước, vừa hay thấy trời xanh vạn dặm đã đổ mưa dầm liên miên. Thấy thiên tượng dị biến, Không đồng lão tổ tâm tĩnh như nước cũng phải thở dài, sau đó thì thấy trong không gian u ám trước mặt, có một đạo quang hoa hoàng sắc phá không mà đến.
"Ài, đồ nhi của ta đã ứng kiếp số rồi".
Vừa thấy Kim khuyết bát, pháp bảo của Không đồng sơn xuyên mây đến, Không đồng lão tổ chợt động niệm, liền biết tam đồ đệ Kim khuyết đã rơi vào luân hồi.
Cầm Kim khuyết bát ảm đạm trong tay, thấy có một quang ảnh người nho nhỏ đang vùng vẫy kịch liệt ở đáy bát, dường như muốn cáo tố gì đấy với người đang cầm bát.
Không đồng lão tổ tập trung nhìn hồn ảnh phẫn uất đó một lúc, thì đã lĩnh hội được:
"A, thì ra như thế".
Than một tiếng, Không đồng lão tiên lật úp bát lại, còn không để hồn quang có phản ứng gì, một đạo u quang đã xuất hiện, chớp mắt đã thu tinh hồn vào lòng bàn tay. Trong sát na, trên gương mặt bóng như ngọc của Không đồng lão tổ đã như nhiễm thu phong.
Tĩnh tọa một lúc, đợi hồng khí trên mặt tan đi, thiên niên lão tiên thanh sắc im lìm bỗng nhếch miệng cười, lẩm nhẩm:
"Thú vị, thú vị, cũng có thể là Phệ hồn...Hà, bổn tiên đã nhiều năm vô sự, lần này chi bằng hạ sơn một chuyến, báo thù giúp cho đồ nhi".
Còn lúc ấy, vị thiếu niên không biết nguy hiểm đến gần, vẫn đứng ngây ra nơi hoang dã Dương sơn, ngẩng đầu nhìn theo hai bóng ảnh đã dần mất. Y hiện đang tán thán trong lòng:
"Kì quái, thật là dị nhân!...Phiêu nhiên mà đến, phiêu nhiên mà đi, là lữ khách giữa thiên địa, thật khiến người ta hâm mộ!"
Trong lòng trong lúc tán dương, cũng có chút buồn bã:
"Ai, thật là đáng tiếc. Vừa rồi muốn kết giao cùng hai người đó, ngang hàng cũng được, tôn kính như tiền bối cũng được, nhưng không biết vì sao bọn họ lại khéo léo từ chối, chẳng lẽ là không duyên?"
Thì ra, vừa rồi sau khi tiêu diệt Kim bát tăng, Tỉnh Ngôn liền muốn kết giao cùng Ân Thiết Nhai và Tiểu Điệp. Ai ngờ, hai dị nhân thân hoài kì thuật đó, vừa nghe y bày tỏ thì không để y thuyết phục, nhất định từ chối. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn cũng đành tùy duyên, không tiện miễn cưỡng.
Khi y đang suy tư bỗng nghe bên cạnh có người kêu:
"Trương đường chủ, vừa rồi thật đa tạ lời khen của người, đã giúp chúng tôi đạt được tâm nguyện".
Người lên tiếng cảm tạ đó, chính là người quen của thiếu niên chưa lâu, lôi chủ chiêu thân Lãng Thành!
Thì ra, vừa nãy khi Tỉnh Ngôn cảm thấy khó xử với dư nghiệt Tịnh thế giáo còn sót lại, thì Ân Thiết Nhai cười lớn, gọi Lãng Thành, Hồ nhị nương đến, nói đây là đệ tử mới nhập giáo đang chịu khảo sát, bảo Tỉnh Ngôn cứ phân phó.
Đương thời gặp lại người quen, Tỉnh Ngôn rất bất ngờ. Lại nghe "Mới gia nhập", "Khảo sát", hỏi ra mới biết, thì ra Huyền linh giáo nhận đệ tử rất khó. Lãng Thành, Hồ Nhị Nương, đều là hạng xuất sắc trong tộc của bọn họ, nhưng phải qua khảo sát một năm, được người phụ trách chấp nhận thì mới có thể bái qua tượng thần sư, chính thức gia nhập vào "Kì linh đường" của Huyền Linh giáo.
Nói đến hai người Lãng Thành, Hồ nhị nương, kiên nhẫn xin nhập giáo là vì trưởng lão trong tộc bọn họ nghe Huyền Linh giáo quật khởi ở phương Nam, tuy hành sự bí mật, nhưng chú ý theo dõi thì biết, dường như bọn họ muốn thống nhất linh giới, chấm dứt tình trạng chia năm xẻ bảy trong linh giới. Cùng là linh tộc, trưởng lão lang tộc và hồ tộc sau khi tìm hiểu hành động của Huyền Linh giáo thì cho rằng đó là hy vọng của linh giới, thế là cử Lãng Thành, Hồ nhị nương đại diện, hy vọng bọn họ dù gian khổ thế nào cũng phải đại biểu cho bổn tộc gia nhập Huyền Linh giáo, góp sức cho công cuộc chấn hưng linh giới.
Suy cho cùng, Huyền Linh giáo lập giáo chưa lâu, hành sự không quá khoa trương, nhưng toàn bộ linh giới yêu tộc ở phương Nam đều công nhận nó là lãnh tụ. Hai tộc Lang, Hồ ở Lĩnh Nam, mấy năm gần đây dần suy yếu, nếu như trong tộc có người có thể gia nhập giáo thì có thể giúp bổn tộc trọng chấn thanh uy, đây cũng chính là chủ ý trù tính của mấy trưởng lão nhìn xa trong rộng trong hai tộc. Phải biết với giáo môn phát triển vững mạnh, càng gia nhập sớm thì càng có lợi với bổn tộc.
Do đó, tuy Huyền Linh giáo tuyển lựa rất khó khăn, nhưng hai phu phụ Lãng Thành, Hồ nhị nương sau khi nhận ký thác thì không dám lơi là. Nào ngờ bọn họ chịu khảo sát chưa đến ba tháng, vừa rồi nhờ Tỉnh Ngôn nói một câu, lập tức đạt được tâm nguyện nhập giáo.
Lúc này, Vũ linh đường chủ và Vũ linh lệnh sử đã biến mất tung ảnh, nhưng phu phụ Lãng Thành vẫn còn như đang trong mộng:
"Vừa rồi là chuyện thế nào? Bản thân chắc không nghe lầm chứ?"
Thấy thiếu niên đứng trước gió y phục phất phơ, Lãng Thành càng do dự:
"...Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Gia nhập Huyền Linh giáo khó như thế, không ngờ y chỉ cần tán thưởng chuyện cứu khổ tế bần của vợ chồng ta thì đã khiến Ân đường chủ thân phận hiển hách đồng ý nhận vợ chồng ta chính thức nhập giáo!"
Nhưng sự nghi ngờ của hai người không chỉ chỗ này. Phải biết, tạm không nói Vũ linh đường chủ thân phận tôn quý, vì sao dễ dàng đáp ứng. Càng khiến người ta khó hiểu đó là, môn quy của Huyền Linh giáo nghiêm minh, vợ chồng bọn họ nếu được Ân đường chủ cho phép thì Ân đường chủ không được quyền để nhận bọn họ, nhưng vừa rồi hình như Ân đường chủ đã nhận thay cho Kì Linh đường chủ luôn!
Còn vị Hoa Gian Khách giữ chức lệnh sử đó, nghe vậy cũng chẳng chút ngạc nhiên, hình như cho rằng việc đó là dĩ nhiên vậy.
"Chẳng lẽ khi nãy là nghe nhầm?"
Trong lúc mơ hồ không hiểu, vợ chồng Lãng Thành không khỏi nghi thần nghi quỷ.
Bất quá, vô luận thế nào thì chuyện chính thức nhập giáo cũng đã có hy vọng,