TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 162:Hổ bộ ưng dương, tráng linh quang dĩ sát vật.
Sáng hôm nay khí trời ôn hòa, nơi hoang dã này cũng thoang thoảng hương hoa rừng, khung cảnh rất hợp lòng người. Chỉ là, trên con đường nhỏ vắng vẻ bên ngoài khu rừng, lại vô cùng ồn ào, phá vỡ mỹ cảnh thiên nhiên ban tặng.
Đương nhiên, lúc này càng chẳng có ai chú ý, ở bên đường cách nơi thiếu niên xúi quẩy bị vây chặt không xa, trên một đóa hoa dại ngát hương, đang có một con bướm cánh hồng, thỉnh thoảng gió mát thổi qua, bướm cùng hoa nhất tề đong đưa, đôi cánh hồng dưới ánh mặt trời lay động lấp lánh.
Có lẽ tình cảnh náo động đằng kia cũng chẳng có gì hay, nhưng khi có chủy thủ độc xuất hiện trong đám người thì con bướm dị sắc đó lại rời khỏi đóa hoa, vừa bay chạm đất thì hóa thành một thiếu nữ thướt tha, phong tư xinh đẹp.
Sau khi biến thành người, nữ tử đó phiêu phiêu lướt đi, trên đường chỉ lưu lại một hư ảnh nhàn nhạt.
Lúc này, Tỉnh Ngôn cũng vẫn còn ngơ ngác, trong lòng trù trừ, không biết có nên thi pháp để giải tán đám dân thường đó. Còn những thích khách đã đến gần thì chuẩn bị xuất đao hạ thủ. Nhìn mục tiêu trước mắt, trong mắt bọn chúng lộ sắc thái mừng rỡ:
"Khà, thiếu niên này rốt cuộc vẫn là một tên ngốc!"
Vừa có suy nghĩ đó thì không ngờ, giống như thiên cẩu thực nhật, sắc trời bỗng nhiên u ám đi.
Phát giác dị biến, mấy kẻ có tâm địa bất lương liền ngẩng đầu quan sát, ai ngờ mới kịp nhìn thấy một vùng đen trên bầu trời thì đã nghe một trận gió nổi lên, vô số mãnh cầm từ trời lao xuống, hung dữ mổ về phía bọn chúng!
Lúc này Tỉnh Ngôn cũng phát giác dị biến, không nhịn được ngẩng đầu quan sát, cũng không kịp phòng bị giống mấy tên đó, y cũng đại kinh thất sắc, vội đưa tay che mặt, sợ bị hung cầm đả thương. Chỉ là qua một lúc, Tỉnh Ngôn phát giác có điểm quái dị:
Dưới sự công kích của đám điểu cầm, bản thân hình như chẳng bị sao, nhưng đám người vây quanh thì bỏ chạy tứ tán!
Mở mắt nhìn thì thấy vô số mãnh cầm như ưng, điêu, thứu...hay cả những loài chim nhỏ như tu hú, quạ, hồng tước...kết thành từng mảng lớn từ trời lao xuống. Chỉ trong chốc lát đám người vây quanh đã ôm mặt máu hô hào bỏ chạy, ngay cả Trần thị chẳng liên quan gì cũng bị cào mấy vết trên mặt.
Trong lúc tán loạn, mấy kẻ thầm thủ đao độc vẫn muốn lẻn đến đâm. Nhưng không ngờ đám mao cầm này rất thông linh, tấn công không trúng thì đảo cánh bay lên, đợi lúc bọn chúng muốn đến đâm lén thì lại lao xuống tấn công. Thế là qua không bao lâu, mấy hán tử do Tịnh thế giáo đặc biệt chọn ra cũng bị đuổi tứ tán, ôm đầu bỏ chạy.
Thấy bọn chúng đã bị đuổi đi, đám cầm điểu lại bay quần vũ trên không, tựa như có người chỉ huy vậy.
Khi công kích bất ngờ đó qua đi, Tỉnh Ngôn lại đưa mắt nhìn thì thấy xung quanh hỗn độn như vừa trải qua một trận chiến thảm liệt, người bị thương la liệt. Phát sinh vừa rồi quá nhanh, lúc này y mới có phản ứng. Suy nghĩ lại chuyện lạ vừa rồi, y bất giác ngẩng đầu, xuất thần nhìn phi điểu đang bay vòng vòng bên trên.
Khi đang ngây ngốc thì bỗng nghe bên cạnh có người gọi:
"Trương đường chủ không sao chứ?"
Tỉnh Ngôn nghe tiếng vội quay đầu nhìn, thì thấy một nam một nữ đang đứng trên đường quan tâm nhìn y.
Vị hán tử đó thân hình cao lớn, tướng mạo rất kì dị, mắt cắt mũi ưng, diện dung kiên nghị, thân vận áo đen, một áo choàng đen khoác trên vai bay bay phía sau, khí thế lẫm liệt. Còn thiếu nữ bên cạnh gã thì vô cùng thanh thoát, tuổi chừng mười lăm, tóc tết hai bên, mắt đen long lanh, lúc đảo mắt thì càng lộ vẻ lanh lợi. Trên người vận áo hồng, váy hồng, mỗi lần gió qua, váy hồng theo gió phất phới như đang múa. Thấy tướng mạo của hai người, Tỉnh Ngôn nhịn không được thầm khen:
"Hảo hán tử! Hảo nữ nhân!"
Lại nói hai người đó, lúc này cũng đang quan sát Tỉnh Ngôn. Thấy thiếu niên diện dung bình hòa, phong thái thanh nhã, mày kiếm mắt sáng, khí thế điềm đạm dễ gần. Đang quan sát thì thấy Tỉnh Ngôn nhìn về phía mình, đôi nam nữ đó vội cúi người, nhất tề lên tiếng:
"Chào Trương đường chủ!"
"Ách?"
Nghe bọn họ xưng hô như thế, Tỉnh Ngôn kinh ngạc:
"Hai vị biết thân phận ta?"
Thấy y nghi hoặc, vị nam tử mũi ưng đó lại thi lễ đáp:
"Đường chủ ở Gia Nguyên hội thể hiện bản lĩnh kinh người, lúc này người tu đạo trong thiên hạ, có ai không biết đến uy danh của đường chủ".
"Ách...Lan truyền nhanh như thế sao?"
Nghe gã nói Tỉnh Ngôn cảm thấy rất huyền diệu. Bất quá đã nghe gã nói nguyên do, Tỉnh Ngôn cũng không truy vấn. Trong đầu chuyển niệm, y cúi người, khiêm tốn cảm tạ:
"Các hạ quá khen. Lần đó chỉ bất quá là may mắn. Hôm nay rất cảm tạ nhị vị đã giải vây dùm ta!"
"A!"
Thấy y cung kính như thế, hai người đó dường như hơi hoảng, vội né sang bên, sau đó vội hoàn lễ. Thấy hai người lạ giữ lễ như thế, Tỉnh Ngôn rất khó hiểu. Bất quá thấy bọn họ như thế thì cũng không đa lễ nữa, chỉ lên tiếng hỏi:
"Không biết hai vị hiệp sĩ xưng hô thế nào?"
Thấy Tỉnh Ngôn hỏi bình thường, nam tử cũng nghiêm túc hồi đáp:
"Hiệp sĩ thì không dám đương. Tại hạ là Ân Thiết Nhai, còn đây là Hoa Gian Khách Tiểu Điệp".
Nghe gã giới thiệu, Tiểu Điệp đó mỉm cười, giọng trong trẻo đáp:
"Hoa Gian Khách chỉ là người khác hay gọi. Đường chủ cứ kêu tôi là Tiểu Điệp..."
Khi ba người ngẫu nhiên gặp nhau nói chuyện thì bỗng nghe có người hét lớn:
"Hai vị là cao nhân phái nào? Vì sao cản trở hành động của Tịnh Thế giáo ta?"
Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu, thì thấy người vừa lên tiếng chính là hán tử bên cạnh người mặt xanh. Vừa nghe lời này, Tỉnh Ngôn sực tỉnh:
Trường phong ba vừa rồi, tuyệt không phải đơn giản mà đến!
Lại nghĩ đến thủ đoạn độc ác của Tịnh Thế giáo, Tỉnh Ngôn toát cả mồ hôi lạnh!
Khi y đang kinh nộ thì nghe Ân Thiết Nhai cười khà khà, nhìn hán tử chỉ dám đứng từ xa la hét đó, kiêu ngạo đáp:
"Hạng người lén lén lút lút còn dám nói đến hành động gì? Nếu muốn hỏi môn phái của ta thì ngươi hãy nhìn lên trời đi!"
Nói xong, Ân Thiết Nhai rít lên một tiếng như ưng kêu, sau đó chỉ tay lên trời.
Nhìn theo ngón tay của gã, Tỉnh Ngôn cùng đám hán tử của Tịnh Thế giáo không còn thấy điểu trận che khuất mặt trời nữa, trên trời lúc này đang hiện hai chữ lớn:
"Huyền Linh".
Thấy dị cảnh đó, chúng nhân đều đại kinh thất sắc.
Thiếu niên nhãn lực cao cường nhìn kỹ, phát hiện hai chữ "Huyền Linh" đó là do vô số phi điểu tụ thành. Đám phi điểu không ngừng đập cánh, khiến hai chữ đó dập dền như đang nổi trên mặt nước.
"Kì quái! Hai người này quả nhiên không phải người thường".
Tỉnh Ngôn thầm kêu, trong lòng sinh ý kết giao. Còn đám hán tử Tịnh Thế giáo thấy dị cảnh đó thì không dám sinh ý gì khác. Đứng trước thiếu niên không phải yêu dị thì luôn miệng kêu "Yêu nhân, yêu nhân", nhưng khi thật sự gặp đối thủ giống yêu nhân thì lại không dám lên tiếng.
Đám giáo đồ này, trước khi hành động ngoài việc được hứa thưởng nhiều vàng bạc, bọn chúng còn được Kim bát thượng sư phát thệ bảo đảm, thiếu niên tuy pháp lực cao cường nhưng tâm địa thiện lương, không đả thương dân thường. Vì thế chỉ cần bọn chúng giả dạng dân thường thì có thể hành động. Chỉ đáng tiếc, đám liều mạng này không ngờ đụng phải yêu quái thật,