TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 166:Thần quang chiếu ảnh, nghi thị mộng lý hồ điệp.
"Quỳnh Dung! Mau trở lại!"
Hai người Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi vừa thoát khỏi ảo trận, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, biết ngay có chỗ cổ quái, cả hai lập tức không hẹn mà cùng gọi lớn, muốn kêu tiểu nữ oa đang bị gạt quay về bên mình.
Nào ngờ khi hai người buột miệng hô hoán thì phát hiện âm ba phát ra từ miệng mình, hình như chạm phải một bức tường vô hình, bỗng nhiên thanh quang loáng lên, trước mắt đã hiện ra một vòng sáng trong suốt hình quả chuông. Vầng sáng hình chuông này vây lấy Quỳnh Dung và lão giả từ mi thiện mục bên trong. Đối với Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi ở bên ngoài, sau khi ngữ thanh của hai người chạm vào nó, âm ba chưa tan hết, tạo nên hiện tượng mấp mô ngoài mặt như những vòng sóng.
Thì ra, vị lão giả diện mạo từ bi đối diện Quỳnh Dung, không phải là ai xa lạ, chính là thiên niên lão quái Không đồng lão tổ muốn báo cừu cho đồ nhi. Vừa thấy đôi thiếu niên nam nữ nhanh chóng thoát khỏi ảo trận, lão cũng cảm thấy kì quái. Bất quá suy nghĩ thoáng qua, thiên niên lão quái cảm thấy như thế càng tốt:
Nếu như hai tên tiểu sanh hậu bối này chính mắt thấy tiểu muội của chúng chớp mắt đã biến thành đống xương trắng thì quả thật khó chịu nổi tình cảnh đó mà phát điên phát cuồng. Đến lúc đó, công lực phệ hồn của ta sau khi hấp thụ linh lực của tiểu nữ oa này đã trở thành rất mạnh, chẳng cần phải dùng thủ đoạn gì cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng.
Tính toán như ý, Không đồng lão tổ chuyên tâm vào vị tiểu thiếu nữ trước mặt.
Bởi vì bị bao bọc bên trong, hiện tại tiểu Quỳnh Dung chỉ một lòng mong lớn chẳng nghe thấy ca ca cùng Tuyết Nghi tỷ gọi, cũng không chú ý đến thần sắc lo lắng của bọn họ. Vào lúc này nó đã quay đầu lại, mặt đầy kỳ vọng nhìn lão gia gia tốt bụng hứa giúp nó lớn, chỉ mong lão mau thi triển pháp thuật.
Thấy tiểu thiếu nữ ngây thơ khả ái như thế, Không đồng lão tổ cũng phải thầm than:
"Ai, nếu không phải bổn tiên đã tu được ngàn mấy trăm năm, thấy tiểu nữ oa khả ái như thế, làm sao nỡ lòng hạ thủ..."
Vào khoảng khắc lão ngẫm nghĩ, đôi thiếu niên nam nữ ở ngoài vòng sáng hình chuông cũng lấy ra binh khí của mình, vận đủ pháp lực đánh phá vào vòng sáng đó. Dù thiên niên lão quái pháp lực thông thiên, vòng sáng hộ thân thiết kế vô cùng chắc chắn, nhưng dưới sự hợp kích của Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi, nhu hình ma tráo cũng chịu muốn không nổi, lồi lõm biến hình.
Thấy như thế, Không đồng lão tổ không còn trì hoãn nữa, vung tay áp nhanh lên đầu tiểu thiếu nữ đang nóng lòng chờ đợi. Trong nháy mắt, quái thuật "Chuyển thuấn thiên niên" lão đã sớm chuẩn bị liền hóa thành một vầng sáng bảy sắc diễm lệ chụp xuống đầu Quỳnh Dung, vây lấy nó vào trong!
"Đáng thương cho một tiểu nữ oa khả ái..."
Một đòn đắc thủ, Không đồng lão tiên liền chuẩn bị thi triển phệ hồn đại pháp hút hết tinh lực trong thể xác của tiểu thiếu nữ.
Nghiêm túc mà nói, pháp thuật này của lão tuy gọi là "Chuyển thuấn thiên niên", nhưng chẳng phải có uy lực vô biên như thế. Bí thuật độc môn này thực tế cũng chỉ là đẩy cơ thể người ta mau già mà chết, giống như trong thoáng chốc đã qua trăm năm mà thôi.
Thấy Quỳnh Dung bị nhốt trong một vòng sáng bảy sắc lưu chuyển, Tỉnh Ngôn lập tức càng thêm nôn nóng, cùng Tuyết Nghi liên tục huy động binh khí tấn công vào màn khí hộ thể của lão ma. Chỉ là, không biết lão ma mặt ngọc đó lai lịch thế nào, vầng sáng hộ thể trong suốt đó tuy bị cổ kiếm, linh trượng của hai người không ngừng đánh phá, nhưng thủy chung vẫn không bị vỡ, cứ khi thần kiếm, linh trượng thu về thì lại khôi phục hoàn toàn trạng thái.
Đối diện màn khí hộ thể cao cường như thế, Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi ruột gan như thiêu như đốt, nhất thời không biết làm thế nào để phá giải!
Chỉ là, tuy hai người không phá vỡ được nó, nhưng Không đồng lão quái ở bên trong cũng chịu không ít khó chịu.
Thì ra, màn linh quang hộ mệnh của lão hiện không giống như bình thường, hấp thụ lực tấn công từ bên ngoài gia cố cho nó, càng lúc càng xán lạn, mà ngược lại càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng chắc khó mà chịu nổi. Còn tiểu nữ oa đó, không những không bị hóa cốt, ngược lại càng trở nên linh hoạt. Hiện tại tiểu nha đầu đang ngước cái mặt xinh xắn lên, nghi hoặc hỏi:
"Lão gia gia, vì sao tôi chẳng cao thêm tí nào vậy?"
"Ách..."
Không đồng lão tổ không lường có tình tiết này, bị Quỳnh Dung hỏi thì chợt ngẩn ra. Tâm niệm chuyển động như chớp, lão cũng chẳng đáp lời, cứ múa hai tay, kết thành các thủ ấn quái dị, đồng thời thân hình dao động mạnh, vô số tia sáng đỏ bầm bung ra khắp người lão.
Thì ra Không đồng lão tổ dưới tình thế gấp gáp, đồng thời với việc thi triển "Chuyển thuấn thiên niên", cũng toàn lực thi xuất phệ hồn huyết chú, quyết một lần hủy diệt tiểu nữ oa. Bởi vì lão cảm giác tầng quang hộ thể đã sắp bị phá vỡ, bản thân khó tiếp tục duy trì. Nếu để hai nam nữ bên ngoài xông vào phối hợp cùng tiểu nữ oa, chi bằng hiện cứ phóng tay làm một cú!
Thế là, hai bí thuật được Không đồng lão tổ đồng loạt thi xuất, hợp thành một khối quang hoa quái dị, như thác lũ ào ạt đổ xuống tiểu thiếu nữ vẫn chẳng có chút phòng bị!
Quang hoa quái dị lần thứ hai thi xuất vô cùng cường thịnh, ngay cả thiếu niên bị cản bên ngoài cũng cảm nhận được khí tức hết sức nguy hiểm.
"Quỳnh Dung mau chạy!"
Thiếu niên lúc này quẫn bách, gào lên một tiếng thê thiết. Trong lúc khí cấp công tâm, Tỉnh Ngôn cảm giác đầu óc chao đảo, phảng phất như muốn vỡ tung ra, bi thương lên đến cùng cực:
"Vì sao ta lại để nó theo ta để chịu hung hiểm thế này?"
Còn lúc này, Quỳnh Dung vừa rồi còn như vô sự, bị quang hoa quái dị phủ xuống lần nữa thì phảng phất như chìm sâu trong nước, tay chân khó cử động, hô hấp cũng không được, lần đầu tiên cảm thấy khó chịu như thế. Lúc này, trên gương mặt vốn trắng bóng như ngọc của nó, giống như bị người ta bóp cổ, đã dần hiện sắc xanh xám. Nhưng cho dù như thế, tiểu thiếu nữ vẫn một lòng muốn trưởng thành vẫn đứng đó gắng chịu đựng, không biết là mình đang rơi vào tai ách diệt vong!
Mắt thấy tiểu nữ hai cổ quái đó lúc này đã hiện tình trạng đau đớn, Không đồng lão tổ lại hồi phục sự kiêu ngạo thường có, nghĩ thầm:
"À, thì ra vừa rồi chưa xuất toàn lực".
Có