TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 179:Thiên võng khôi khôi, hiên nhất giác dĩ lậu ngư.
Nghe tiếng ngựa hí thê thảm, thiếu niên vốn có chút trù trừ bất tiến lập tức điều kiếm khỏi vỏ, như một tia chớp ngự kiếm bay trở lại.
Vừa đến chỗ ngoặt thì thấy khoái mã khi nãy đã ngã ở ven đường, đè rạp cả một bụm cỏ, bốn chân không ngừng chảy máu, còn hai tên phỉ tặc vốn yếu ớt, hiện lại biến thành vô cùng dũng mãnh, ai nấy múa đao vây đánh tên lính kia.
Nhìn qua chiến cục trước mắt, Tỉnh Ngôn liền biết thắng bại. Tên quan binh đầu mặt dính đầy bụi đất đó, tuy động tác linh hoạt nhưng công phu tay chân rõ ràng chẳng bằng kỵ thuật của gã, hiện chỉ liều mạng chống cự, đỡ bên này thì hở bên kia, xem ra sắp mất mạng dưới đao của bọn phỉ.
Thấy tình cảnh thế, thiếu niên vốn còn nghi ngờ, lập tức huy kiếm bay tới, gia nhập trận chiến.
Công lực của Tỉnh Ngôn lúc này, đám giang hồ tầm thường há có thể bì. Hai tên sơn tặc sắp đắc thủ mới thấy được một thân ảnh áp tới, còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy tay đau đớn, sau đó hai tiếng "Đang đang" vang lên, hai thanh đao đã văng khỏi tay.
Hai hảo hán bôi mặt chưa kịp thất kinh thì đã cảm thấy lành lạnh nơi cổ, trong nháy mắt đã bị thiếu niên kề thiết kiếm vào cổ cả hai.
"Nói, tại sao hai ngươi làm cướp?"
Đưa mắt nhìn, thấy thiếu niên vốn ôn hòa hiện đã trở nên lạnh lùng, thần sắc vô cùng uy nghiêm, biết tính mạng của mình đang đứng trước quỷ môn quan, hai tên tặc phỉ lập tức quỳ xuống, mặt đầy vẻ đáng thương:
"Tiểu hiệp tha mạng! Tiểu hiệp tha mạng! Huynh đệ tôi cũng do khó kiếm sống mới phải đi làm cướp như thế!"
Tên còn lại cũng van xin:
"Đại ca tôi nói hoàn toàn thật lòng. Tiểu anh hùng lần này xin tha mạng cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sau này cải tà quy chính, quay về nhà cố sức làm lụng kiếm sống!"
Thấy bọn chúng đột nhiên trở nên hèn nhát, Tứ Hải đường chủ hừ lạnh, gằn giọng:
"Thật không?"
Nghe ngữ khí bất thiện, hai tên cướp vội liên thanh cầu khẩn tiếp.
Đúng lúc này thì tên lính vừa được cứu đột nhiên kêu lớn:
"Thì ra đều là các ngươi! Mấy huynh đệ trước của ta, chắc đều do các ngươi hại rồi!"
Vừa nghe nói thế, Tỉnh Ngôn vội hỏi gã chuyện là thế nào. Lúc này Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cũng đuổi đến, ai nấy lấy binh khí khống chế bọn cướp thay cho đường chủ. Thấy hai nữ nhân hóa trâm cài thành vũ khí, hai tên sơn tặc tức thì mặt xám như tro.
Tên lính đó nghe Tỉnh Ngôn hỏi thì bi phẫn tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho thiếu niên nghe.
Vốn là, hơn nửa tháng trước, Úc lâm quận mưa thuận gió hòa bỗng nhiên cả chín huyện đều chịu nạn châu chấu. Những cánh đồng đang đợi thu hoạch, sau khi châu chấu đến đen trời thì chỉ còn lại những vùng xơ xác, tiêu điều. Họa vô đơn chí đó là, vì năm trước trúng mùa, giá gạo lại cao nên các hộ đều bán gần hết, lúa gạo chẳng còn tồn bao nhiêu, ai nấy đều trông chờ vào đợt thu hoạch sắp tới.
Thế là, trận châu chấu không sớm không muộn này, lập tức khiến toàn Úc lâm quận rơi vào khốn cảnh. Tuy Bạch Thế Tuấn Bạch đại nhân đã hạ lệnh các huyện mở kho cứu chẩn, nhưng vì lúa gạo trong kho cũng chẳng còn nhiều, lại phải đảm bảo quân lương. do đó đối với quân dân toàn quận mà nói, sự cứu tế này chỉ là chút gạo nấu cháo. Cuối cùng đại đa số nạn dân đều vì sự sống mà phải mua lại gạo đã bán trước đây với giá cao cắt cổ.
Trước tình thế quẫn bách đó, Bạch thái thú lệnh quận đô úy phái người đi cầu viện các huyện quận lân cận nhằm tạm thời khắc phục khốn cục. Nào ngờ, trước sau đã phái mấy người đi nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Thuật đến đây, tên lính vừa thoát khỏi kiếp số, nhìn hai tên sơn tặc nghiến răng:
"Hiện tại lão Lưu ta đã biết, mấy huynh đệ trước đó, e là đều bị mấy tên tặc tử này hại rồi!"
Nói xong, tên quận binh đó bừng giận giơ cao côn, định đập xuống tặc nhân trước mặt. Thấy hành động của gã, Tỉnh Ngôn vội huy kiếm ngăn cản, khuyên:
"Lưu đại ca không cần nôn nóng. Chuyện này ta thấy hơi cổ quái, cứ hỏi cho rõ trước rồi tính".
Nghe y nói như thế, tên quận binh họ Lưu đó cũng bình tĩnh lại, thu côn thi lễ:
"Cứ theo sự phân phó của thiếu hiệp!"
Thấy gã bình tĩnh, Tỉnh Ngôn quay sang hai tên tặc đồ, mặt lộ thần sắc hung hãn, hét:
"Hai tên cướp các ngươi, chuyện lớn giết quan binh, còn dám giả ngốc với tiểu gia?"
"Nói mau, rốt cuộc là ai sai các ngươi làm chuyện tày đình này. Nếu còn giả bộ hồ đồ thì chớ trách kiếm của ta vô tình!"
Giả bộ hù dọa như thế nhưng vừa nhìn phản ứng của bọn chúng, Tỉnh Ngôn liền biết hai tên này tuyệt không phải hạng dễ tra khảo. Trước hành động của y, lại đang bị khống chế, nhưng trước sau bọn chúng chỉ giả bộ sợ sệt, liên thanh cầu khẩn, không chịu nói lời thật.
Thấy hai tên tặc đồ ngoan cố, Tỉnh Ngôn nghĩ thầm:
"Chuyện này quan trọng, nhất định có ẩn tình, ta không thể mềm lòng được".
Đã định chủ ý, khủng bố tiếp mấy câu không có hiệu quả, y liền thi triển "Băng tâm kết", ý đồ từ từ cho bọn chúng đông cứng lại, đến khi thân thể không chịu nổi thì sẽ phải khai thật.
Chủ ý của thiếu niên thật không tệ, nào ngờ, hai tặc hán đó lại vô cùng cứng đầu. Thân chịu cái lạnh thấu xương, bọn chúng biết hôm nay ở trước ba thiếu niên nam nữ này thì khó mà thoát được. Lập tức, sau khi đưa mắt nhìn nhau, không để thiếu niên kịp phản ứng, hán tử đại ca đã đột ngột xuất thủ, toàn lực đánh một chưởng vào ngay ngực huynh đệ của hắn, tên đó lập tức phun máu, mắt thấy chắc đã khó sống. Tiếp đó, hắn cuối đầu, toàn lực lao vào thần nhận của tiểu Quỳnh Dung.
Khi cái cổ bị thần binh xuyên thủng, hán tử đã bị Tỉnh Ngôn thi thuật, run giọng thốt:
"Ấm quá, ấm quá!"
Sau đó thì ngoẻo đầu, chết ngay tại chỗ.
Thấy dị biến đó, mấy người còn lại đều kinh ngạc đờ người. Nhìn hai thi thể lăn trên đất, Tỉnh Ngôn không khỏi bội phục sự ngoan cố của bọn chúng. Chỉ là như thế thì chẳng biết được bí mật bọn chúng che giấu.
Tỉnh Ngôn thở dài, cũng chẳng lục soát thi thể, nhờ Quỳnh Dung vẫn còn ngơ ngác tạo ra một hỏa trường thiêu xác bọn chúng đi. Có lẽ, hai tên đó đã quyết chết, chắc trên người chẳng lưu lại vật gì có thể tiết lộ thân phận.
Đợi xác hai tên tặc đồ tan thành tro, tên lính đi đưa tin mới như tỉnh mộng. Lại ngẩn ra một lúc mới thốt được nên lời:
"Bọn chúng rốt cuộc thế nào? Vì sao lại muốn hại quân dân quận ta..."
Nghe gã nói như thế, Tỉnh Ngôn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi:
"Lưu đại ca, tiểu tử có một chuyện không rõ muốn hỏi, vì sao nhất định phải có công văn thì các quận lân cận mới chịu cứu trợ? Đã hơn nữa tháng, thế nào tai họa này cũng đã truyền sang các quận khác".
Thấy y hoài nghi, quận binh họ Lưu đó cười khổ một tiếng, đáp:
"Tiểu anh hùng có chỗ không biết. Tuy tin tức nạn tai đã truyền đi, nhưng nếu như không có công văn chính thức, không có uy danh của quận thủ chúng tôi thì quan phủ các quận huyện lân cận tuyệt không chịu cứu tế".
"Vì sao như thế?"
"Đây là vì tai họa châu chấu ở quận tôi lần này xảy ra quá đột ngột, các quận huyện khác đều sợ, bọn họ cũng phải tích trữ lương thực đề phòng. Như thế, nếu như không có công văn chính thức của quận thủ chúng tôi thì bọn họ chắc chẳng chịu cứu viện".
Có lẽ người trong Úc lâm quận cũng hiểu điều này, khi tên lính nói đến cũng chẳng có vẻ oán trách gì, chỉ là cười khổ. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ giúp gã rút ngắn thời gian đi cầu viện. Thấy ngựa của gã đi bị thương, Tỉnh Ngôn liền dặn dò Quỳnh Dung, Tuyết Nghi