TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 183:Túy nhân doanh tọa, phóng khoáng nhân gian chi thế.
Tuy thị nữ khôn ngoan không chịu nói tiếp, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn dò thêm được chút ít từ miệng nó. Thì ra, ba gian nhà cỏ cực kỳ chỏi mắt gần tòa lầu tráng lệ đó, gọi là "Tịch chiếu thảo đường". Mấy gian nhà cỏ đó mới dựng chừng mười ngày nay, có lẽ do vị quý khách đó yêu cầu.
Sau khi biết thêm thông tin, Tỉnh Ngôn mới ngắm kỹ mấy gian nhà cỏ ở đó, phát giác có chút không quá giống. Nhưng tại sao ở đây lại cất mấy gian nhà giống nhà mình đến thế, càng nghĩ càng thấy hoang đường.
Trong lòng nghi hoặc, Tỉnh Ngôn thong thả đi sau Thị kiếm, cứ ngẫm nghĩ bốn chữ:
"Tịch chiếu thảo đường, tịch chiếu thảo đường..."
Nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên trong đầu vang lên một thanh âm trong trẻo:
"Hay cho câu Mã đề tịch chiếu a..."
Câu nói của thiếu nữ đầu tiên gặp gỡ, đối với Tỉnh Ngôn mà nói rất là đặc biệt. Gần hai năm đã trôi qua, nhưng từng câu nói của Cứ Doanh, y vẫn nhớ rất rõ trong lòng. Lúc này, y vẫn không thể hoàn toàn minh bạch, vì sao những khoảnh khắc đó lại ăn sâu vào tim như thế, chỉ biết, mỗi lần nhớ đến tình cảnh hai người ở cùng nhau, trong lòng đều cảm thấy rất ngọt ngào.
Trong lòng vướng víu câu nói ngọt ngào đó, lại nhìn đỉnh núi xa xa trong ánh chiều, Tỉnh Ngôn bất giác tâm thần xao động, đến khi Quỳnh Dung cất tiếng hỏi về mấy con đại điểu trắng bay lượn trên hồ thì y mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Nghe giọng nói trong trẻo ở bên, Tỉnh Ngôn không kìm được lại nghĩ:
"Cứ Doanh hiện tại đang làm gì chứ?"
Nhìn cảnh tượng lâu đài đình các trên núi xanh, lại nghĩ đến lúc Cứ Doanh ở trên La phù sơn, Tỉnh Ngôn không khỏi lại ngẩn ngơ:
"Nhà Cứ Doanh chắc cũng ở nơi mát mẻ thế này? Nàng hiện tại chắc đang có nha hoàn vây quanh, ở trong đình trên hồ ngắm cảnh quá?"
Trong khi suy nghĩ, Tỉnh Ngôn không nhịn được đưa tay xoa xoa lên miếng ngọc bội ôn nhuận. Cách một lần áo, cảm thụ hình trạng uyển chuyển của ngọc bội, y không khỏi khẽ thở dài. Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy khí phái phù hoa của gia đình phú quý, y lại cảm thấy hơi buồn bã.
Cứ tản bộ như thế thêm một lúc, Thị kiếm chỉ rõ vị trí Chẩm lưu các dùng để thiết yến tối nay, sau đó cáo từ đi trước. Đợi nha hoàn đó đi khỏi, ba người Tỉnh Ngôn lại đi thêm một lúc, ngắm cảnh núi xanh hồ biếc, rồi chuẩn bị quay về chỗ nghỉ ngơi.
Trên đường quay về, bọn họ thấy bên hồ có mấy vị lão nhân tiên phong đạo cốt, hoặc ngồi dưới bóng liễu, hoặc tựa vào đá, nhàn nhã buông câu. Thấy tư thái xuất trần của bọn họ, Tỉnh Ngôn đoán chừng mấy người này chắc là kì nhân dị sĩ do Vô song công tử mời đến.
Khi hai chân của bọn họ mỏi nhừ thì cũng vừa về đến sương phòng, lập tức có tì nữ đón tiếp, dẫn bọn họ về phòng. Sau khi tắm xong, Tỉnh Ngôn gọi Quỳnh Dung, Tuyết Nghi sang phòng mình đếm xem mại nghệ kiếm được bao nhiêu tiền. Đếm xong, y phát hiện ở đây, khách nhân chủ yếu thưởng bằng tiền đồng, số lượng nhiều nhưng tổng lại thì chẳng đáng kể. Kế đó, Tỉnh Ngôn cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi bắt đầu công khóa thường ngày ở bổn đường, cùng xếp bằng nhắm mắt thanh tâm, tẩy thần luyện khí.
Bất tri bất giác, ánh nắng bên ngoài dần dần dịu đi. Qua không bao lâu, hoàng hôn đã phủ một màu ối lên mái sương phòng đối diện. Khi hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, Thị kiếm cô nương trong trang đã thắp đèn cung đình, đến dẫn bọn họ đi Chẩm lưu các phó yến. Đi phía sau thị nữ đó, trên đường đến Chẩm lưu các, Tỉnh Ngôn phát hiện các đình lâu sát mép nước trong màn đêm dần buông, đều đã sáng đèn. Ánh sáng chiếu xuống nước lung linh, như một dãy tinh hà lưu động.
Đợi khi đến trước Chẩm lưu các, Tỉnh Ngôn liền thấy trong cái đình cập mé nước bốn mặt rộng rãi đó, đã bày vô số sơn hào hải vị, khách nhân đông đúc.
Chỗ thiết yến tối này trong Thủy vân sơn trang, tuy xưng là Chẩm lưu các, nhưng kì thật một nữa lấn ra nước, một nửa trên bờ. Nửa trên bờ, bề mặt tường gỗ khắc hoa, nửa nằm ngoài Thu lô hồ thì chẳng có gì che chắn, bốn mặt trống không, chính là dùng để thưởng nguyệt.
Lúc này, ở phần trên bờ đã bày một dãy chiếu tre. Bên trên có vô số món ngon, sắp xếp đẹp mắt, chạy dài trước mặt quan khách. Những khách nhân đến sớm đang ngồi xếp bằng trên những tấm đệm. Lúc này tiệc vẫn chưa khai mạc, những tân khách kề nhau đang trò chuyện rôm rả.
"Trương thiếu hiệp, mời ngồi chỗ này".
Ba người Tỉnh Ngôn vừa đến thì vị chủ nhân Bạch Thế Tuấn ngồi ở mặt nam đã nhìn thấy. Thấy bọn họ đến, Bạch Thế Tuấn mỉm cười vỗ vào chỗ trống bên cạnh gã, gọi bọn họ đến ngồi. Thấy y mời, Tỉnh Ngôn cũng mỉm cười gật đầu, thong thả đi đến ngồi xuống, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cũng lần lượt ngồi kế y.
Tối nay hai cô gái bên cạnh Tỉnh Ngôn đều vận áo lụa trắng, váy màu vàng nhạt, lúc di động váy phất phơ tha thướt, tôn lên vẻ uyển chuyển mềm mại của hai thiếu nữ. Vì đêm nay dự tiệc hào môn nên Tỉnh Ngôn đã dặn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi dùng y phục đẹp nhất của bọn họ.
Cũng không biết do y phục đẹp, hay là Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đúng là quỳnh tư mỹ chất, khi hai thiếu nữ điềm tĩnh ngồi xuống kế Tỉnh Ngôn, lộ ra thần thái xuất trần thì Bạch Thế Tuấn Bạch công tử đã thấy qua vô số người đẹp cũng không kìm được, sau một lúc ngẩn ngơ mới sực tỉnh, liền lên tiếng khen ngợi hai thiếu nữ xinh đẹp.
Thấy gã hâm mộ như thế, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến Nam Cung Thu Vũ năm xưa. Thay mặt hai cô gái cảm ơn mấy lời khen ngợi đó, Tỉnh Ngôn thầm kêu may mắn:
"May mà Quỳnh Dung hiện cũng rất ngoan, chẳng khác gì Tuyết Nghi..."
Khi trong đầu y nghĩ thế thì những tân khách khác, ai nấy đều có tâm tư. Những khách mời là quan lại thì đang phỏng đoán lai lịch của bọn Tỉnh Ngôn. Còn những kì nhân dị sĩ tướng mạo kì lạ, đại đa số đều chưa từng thấy qua ba người khí chất phi phàm như thế, lập tức chăm chăm nhìn không thôi.
Khi tân khách