TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 184:Mục trung liêu khuếch, đồ ca minh nguyệt chi thi.
Chẩm lưu các qua ba tuần rượu thì trăng đã lên giữa trời, cũng đã xuất hiện vài cụm mây lãng đãng bên nó. Vầng trăng tròn in bóng xuống mặt hồ, phảng phất như chỉ cần thò tay ra là chạm được.
Vào lúc này khúc âm bất chợt biến chuyển réo rắt, trước chiếu tiệc xuất hiện hai đội ca cơ, nhất thời mỹ nhân uyển chuyển, đình các liền biến thành nơi hoa thiên tửu địa.
Ca cơ trong phủ tiểu hầu gia tự nhiên khác với ca cơ tầm thường. Không chỉ dung mạo xuất chúng, vũ điệu cũng mỹ diệu vô song. Một màn ca hát nhảy múa khiến tân khách ai nấy đều nhìn đến không chuyển mắt.
Khi hai đội hồng phấn múa đến đoạn cao trào, lại có một ca nữ áo tím tư dung minh lệ nhẹ nhàng lướt khỏi đội hình, tay xòe thành hoa, tạo dáng uyển chuyển múa, cất giọng ca:
"Vạn hoa tùng, trệ thiều quang chẩm khẳng phóng thải vân không?
Si mê mê vị giải tam sanh mộng, kiều tích tích nhất niệp đậu xuân phong;
ca hầu biên, tiếu ngữ trung, thu ba tống,
Y ước kiến phương tâm động, bị đề oanh luyến trụ, giang thượng quy hồng..."
Khúc hát chan chứa tình cảm, thêm vào vũ đạo tuyệt đẹp, thật đúng là lời ca điệu múa lay động lòng người, dường như mọi người đều xao động tâm thần.
Thấy màn biểu diễn xa hoa trước mặt, Tỉnh Ngôn trong lúc đại khai nhãn giới, trong lòng cũng có chút không diễn tả được tư vị. Nhìn cảnh tiệc hào hoa, Tỉnh Ngôn đột nhiên cảm thấy, bản thân lúc tiễn biệt Cứ Doanh thổi khúc "Tử chi" ám chỉ đồng ẩn sơn lâm, thật không thích hợp. Đối với sự xa hoa của thế gian, phải biếy bản thân cùng thiếu nữ đó, căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau.
Đang ngẩn ngơ xuất thần, có chút buồn bã, thì bỗng thấy quang ảnh trước mặt dao động, như có thứ gì lướt qua. Truy theo quang ảnh, cúi đầu nhìn thì thấy trong chén ngọc của mình đã có mấy miếng thịt nai. Trong đầu động niệm quay mặt nhìn thì thấy tiểu thiếu nữ đang hớn hở tươi cười nhìn mình.
Khi Tỉnh Ngôn đang phân tâm, vị Vô song công tử cũng chẳng có lòng xem ca múa. Đã già men rượu, vị công tử anh tuấn quen tính phong lưu sớm đã tập trung tinh thần vào hai giai nhân bên cạnh Tỉnh Ngôn. Tiểu công hầu luôn lấy lễ đãi người đó, lúc này trong lòng đang nghĩ:
"Ai. người như hoa như ngọc lại phải ở bên kẻ phàm tục, thật là quá uổng phí vưu vật nhân gian!"
Ngay khi phong lưu công tử đang thầm trách lão thiên không có mắt thì thật không hay lại thấy nữ tử như mai tuyết đó, thấy chung của thiếu niên đã cạn thì không đợi thị tì đến, tự thân lấy bình rượu châm đầy chung cho thiếu niên, còn vị thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn thì an nhiên như thường, một lời cũng chẳng nói.
Thế là thiên hạ đệ nhất thương hương tiếc ngọc Vô song công tử Bạch Thế Tuấn liền vô cùng phẫn nộ. Đúng lúc này, gã bỗng lưu ý thấy Tuyết Nghi rất nghiêm túc xem ca múa, hình như rất lưu ý đến các động tác của đám vũ cơ.
Nhận ra điểm đó, Bạch Thế Tuấn động tâm liền vỗ tay một cái, ra hiệu đám vũ cơ ngừng múa. Sau đó vị chủ nhân trẻ tuổi này liền đứng lên, cúi người vái chào, chân thành nói:
"Khấu cô nương, xin thất lễ!"
Thấy gã thi lễ, Khấu Tuyết Nghi cũng nhẹ nhàng đứng lên hoàn lễ. Sau đó thì nghe Bạch Thế Tuấn ôn tồn nói:
"Khấu cô nương, xin thứ cho Bạch mỗ đường đột. Vừa rồi thấy cô rất quan tâm đối với ca vũ của tệ trang, có lẽ cũng là người giỏi ca múa. Vậy Khấu Tuyết Nghi cô nương có thể nhân đêm trăng sáng trời đẹp, biểu diễn một khúc để trợ hứng được không?"
Lời này vừa thốt khiến Khấu Tuyết Nghi lúng túng, nhất thời không biết hồi đáp sao, Bạch Thế Tuấn lại dùng ngữ khí ôn nhu nói tiếp:
"Khấu cô nương, có lẽ bổn quận vô lễ rồi. Nhưng cô xem, trăng sáng gió mát, hồ lặng núi im, nếu có thêm một vũ khúc của tiên nga, thì đúng là tam sinh hữu hạnh của bọn người phàm chúng tôi rồi!"
Nghe gã thuyết phục, các tân khách cũng đầy mong chờ, hy vọng tiểu công hầu có thể thuyết phục được vị nữ tử thần thái xuất trần đó.
Khi chúng nhân đang hy vọng Tuyết Nghi đáp lời thì thấy thiếu nữ thánh khiết đó hơi cúi đầu, sau đó xoay người nhỏ nhẹ nói với thiếu niên:
"Đường chủ, người xem..."
Nghe nàng thỉnh ý, Tỉnh Ngôn tươi cười đáp:
"Tuyết Nghi, chủ nhân đã yêu cầu, vậy cứ biểu diễn một khúc đi".
Tuyết Nghi nghe nói thì nhẹ nhàng bước về phía đài trống trên mặt hồ. Thấy nàng đã chuyển thân, vị Vô song quận thủ anh tuấn phía sau mặt mày hớn hở:
"A, thì ra là Đường chủ, chẳng trách có mang theo kiếm".
Thì ra Bạch Thế Tuấn nghe xưng hô của Tuyết Nghi, trong lòng nghĩ Tỉnh Ngôn nhất định là một đầu mục của môn phái giang hồ nào đó. Như thế chỉ cần bản thân gã lộ ý yêu thích nàng, nàng chẳng phải lập tức ưng thuận sao? Nghĩ đến điểm mấu chốt đó, Bạch Thế Tuấn tự nhiên tâm tình khoan khoái.
Nói đến, tuy luôn lấy lễ đãi người, nhưng vị Bạch quận thủ tôn quý đó, thật là "Ý của túy ông chẳng ở rượu", đến lúc này cũng lười hỏi han xác định lai lịch của Tỉnh Ngôn.
Đương nhiên, người thiếu niên bị gã xem thường thì chẳng biết đến phen tâm tư của gã. Lúc này Tỉnh Ngôn cũng như tân khách, chăm chú nhìn theo dáng vẻ uyển chuyển của thiếu nữ, chờ xem nàng sẽ biểu diễn thế nào.
Đợi khi vị nữ tử mỏng mảnh như sương khói đó đi đến gần bên mép nước, tay áo nhẹ huy, tóc váy phất phơ, bắt đầu vũ khúc của mình thì tất cả chúng nhân trong Chẩm lưu các đều tập trung, xem thử có phải như lời của Vô song công tử, đêm nay thưởng thức vũ khúc này, đúng là tam sinh hữu hạnh trong đời hay không!
Trong đám người này, có không ít kẻ sĩ tự cho mình văn tài ngạo thế, nhưng đến khi bọn họ chứng kiến vũ khúc tuyệt đỉnh dưới trăng đó, bọn họ mới biết, thì ra trên thế gian này, đúng là có nhiều chuyện khó thể hình dung.
Nín thở ngưng thần, bọn họ trong lúc chấn động nhìn thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt, phảng phất có vô số hạt nước nhỏ li ti óng ánh, dần ngưng thành một màn mỏng màu bạc, chuyển động theo từng động tác uyển