TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 25: Hốt văn thế thượng hữu kì kinh.
Cõng lão đạo đi được một chập, Tỉnh Ngôn lại cảm thấy ở hông vẫn có chút đau đớn, bất giác nhớ lại trường kinh tâm động phách trong Chúc trạch nửa ngày trước. Tỉnh Ngôn không nhịn nổi lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc:
"Ta nói lão đạo, vừa rồi ghế đó...Ông nói, trên thế gian này thật có yêu quái hay không?"
Nhìn thấy được Tỉnh Ngôn đến bây giờ nghĩ lại chuyện đó vẫn thấy phát rùng mình.
"Ách...câu này..." Lần này lão đạo cũng không cười nhạo Tỉnh Ngôn nhát gan, nghiêm túc đáp lời Tỉnh Ngôn:
"Tỉnh Ngôn à, kì thật vật cổ quái hay chuyện quái dị trên thế gian này còn rất nhiều, chỉ là chúng ta chưa thấy qua mà thôi. Cho dù chưa đích thân chứng kiến, nhưng cũng không thể dễ dàng phủ định sự tồn tại của những việc hoang đường. Chẳng hạn như mấy con sâu bọ ở mùa thu, hiển nhiên không biết trên thế gian này có tuyết đông. Nếu có pháp lực vô thượng tạo ra một vùng hoa tuyết cho nó thấy, nó cũng cảm giác quái dị phi thường. Cái gọi là Chuyện không có lý cũng có thể xảy ra, kì thật sự Không có lý này, chỉ là phàm nhân bọn ta không hiểu mà thôi, chứ nó ắt có đạo lý trong đó. Người tu đạo bọn ta, chính là truy cầu đạo lý như thế, hay còn gọi là Thiên đạo. Những đạo thuật pháp môn, đều là mạt lưu".
Thấy Tỉnh Ngôn không nói tiếng nào, nghe đến nhập thần, lão đạo càng hứng chí, nói tiếp:
"Lấy chuyện ghế gỗ thành yêu vừa rồi mà nói, kì thật cũng không nằm ngoài đạo lý. Phàm vật lâu năm, hấp thu linh khí trời đất, tích lũy lâu năm, trải qua quá nhiều năm thì có thể thành yêu. Hoặc vật trong nhà, hấp thụ được nhiều tinh khí của người, cũng có thể thành yêu. Đạo lý này là bình thường, không có gì kì quái. Cái ghế gỗ Du trong Chúc trạch đó, chính là ứng với đạo lý sau".
Một phen giải thích của lão đạo, khác hẳn giáo huấn của Quý lão học cứu ở Quý gia tư thục, nhưng từng câu nghe đều có đạo lý, khiến Tỉnh Ngôn nghe như say như mê.
Đang say sưa nghiền ngẫm mấy lời của lão đạo, Tỉnh Ngôn đột nhiên cảm giác có chút gì quái quái, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được có vấn đề chỗ nào, chỉ đành buồn bực cắm đầu tiếp tục đi tới.
Có điều qua một lúc, Tỉnh Ngôn bỗng kêu to: "Lão đạo!" Tiếng kêu bất ngờ khiến lão đạo đang tự do thoải mái trên lưng thiếu niên giật mình đánh thót.
"Lại chuyện gì?" Lão đạo bị giật mình bất mãn hỏi.
" Ta nói Thanh...Hà...đạo...trưởng...Ông có thật chỉ là một người làm việc vặt bên ngoài của Thượng Thanh Cung?" Ngữ khí của thiếu niên không có chút châm chọc nào, nghe rõ vẻ thành thật trong đó.
"Ách...hừ hừ! Xú tiểu tử này! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần! Bần đạo đương nhiên không phải kẻ sai vặt, ta chính là cao nhân Thượng Thanh Cung Nhập thế tu luyện! Ngươi xem mấy cái như vẽ bùa, coi bói, lập đàn, trừ tà cho người ta, ta đều làm rất thuần thục, đạo pháp rất cao thâm!..." Lão đạo dường như đã chịu ủy khuất quá lâu, đang vểnh râu trừng mắt.
"Thật vậy sao?..." thiếu niên hỏi lại, giọng nói lại chứa sự hoài nghi như mấy năm qua.
"Đúng thế! Lão đạo từ nhỏ tới già chưa từng nói dối, có gì nói vậy!" Lão đạo bừng khí thế, lúc nói lời này, mặt không đỏ, tim không nhảy.
"Hì hì..." Rõ ràng Tỉnh Ngôn lúc này không chỉ là hoài nghi, mà còn hoàn toàn không thừa nhận, nhưng cũng không hỏi lão đạo nữa.
...........
............
.............
Hai người già trẻ cứ trầm mặc như thế, mải miết bước đi. Lại chuyển qua hai con đường thì đến trước cửa chỗ thiện duyên của lão đạo. Thanh Hà lão đầu nhân lóng ngóng tụt xuống lưng Tỉnh Ngôn, thở phào một hơi nói:
"Phù...rốt cuộc cũng về rồi! Phen này thật là tìm sống trong chết mà, mấy chuyện chịu kinh hãi này ta có lẽ không làm nữa...Chí ít phải nghỉ ngơi một năm, không, nửa năm...Ách, nửa tháng được rồi! Trong nửa tháng này ta sẽ sớm lấy