TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 26: Khởi kiến văn chương năng tể thế.
"Oa! là Thượng Thanh Kinh!...Tỉnh Ngôn kích động la om sòm.
"Đương nhiên! Hà hà hà!" Lão đạo hết sức đắc ý.
..............
"Úy? Ta hình như đã nhớ, sao hai vị đạo trưởng Tịnh Trần, Tịnh Minh cũng có một quyển Thượng Thanh Kinh này?" Tỉnh Ngôn sực tỉnh từ trong bầu không khí cuồng nhiệt do lão đạo vừa tạo ra, không khỏi có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
" Xì xì..." hai tên Tịnh Trần, Tịnh Minh nghe được hai chữ "Bảo điển", đang đứng bên khẩn trương lắng nghe, nhưng vừa nghe được ba chữ "Thượng Thanh Kinh" thì lập tức giễu cợt không thôi rồi nhanh chóng bỏ đi, tiếp tục tán gẫu với nhau.
" Khặc khặc...Tỉnh Ngôn ngươi nghe ta nói đã! Tuy nói Thượng Thanh Kinh là kinh thư nhập môn của Thượng Thanh Cung bọn ta, nhưng thông thường người khác cũng rất khó thấy được nó à!" Thấy người nghe có vẻ thất vọng, Thanh Hà lão đạo vội vớt vác.
"Ách...Ta nói lão đạo hôm nay sao khác thường như thế!..Cũng hay, hai chúng ta quen biết nhau nhiều năm như thế, lão đạo ông lần đầu có cái tặng ta, đừng có ở đó gợi hứng thú cho ta nữa. mau lấy ra đưa cho ta! Ta còn phải quay về Hoa Nguyệt Lâu!" Thấy rõ hiện tại Tỉnh Ngôn đối với việc quay về cương vị công tác rất là hứng thú.
"Xú tiểu tử này! Xem ngươi nói chuyện kìa!..Được được, không nói tào lao nữa, đi theo lão đạo qua đây". Nói xong lão đạo khệnh khạng đi trước, dẫn Tỉnh Ngôn tiến vào trong kinh xá của mình.
Lão đạo tìm chìa khóa, mở cái hộp gỗ đầy bụi bậm của lão, tay lấy ra một cuốn sách mỏng dính.
"Úy? Cuốn Thượng Thanh Kinh này sao không giống cuốn bằng gỗ tre của bọn Tịnh Trần Tịnh Minh?" Vuốt ve cuốn sách bằng giấy gai xù xì màu nâu sẫm trong tay, Tỉnh Ngôn hơi nghi hoặc.
"Hà...dạng cao nhân như lão đạo ta, thư sách cất giữ đương nhiên mấy loại sách đó không thể so bì được rồi..." lão đạo cười ngông cuồng. Bất quá thanh âm của lão kìm xuống rất thấp, không kiêu căng giống nội dung lời nói của lão.
"Ta nói lão đạo, loại giấy gai này chỉ là giấy thôi. Hà hà...ta cũng đã biết đến rồi! Chỉ là ta thấy loại giấy gai này tuy dễ dùng, nhưng lại không dễ lưu trữ lâu, e rằng khó tránh thấm nước, lửa cháy, mọt gặm nhắm. Nếu như giấy này về sau được dùng phổ biến, không biết lại có bao nhiêu kinh điển văn thư hậu thế khó tìm lại được..." Lão đạo lấy vật mới mẻ này định lên mặt với Tỉnh Ngôn, ngờ đâu lại dẫn đến một phen cảm khái suy tư cùa thiếu niên.
"Ách" lão đạo đang đắc ý thì như bị nghẹn họng, tức thì im bặt. Bất quá suy nghĩ kỹ lưỡng, lời của thiếu niên cũng xác thật có đạo lý, lão đạo từ trong bối rối bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói:
"Suy nghĩ của ngươi đúng là cổ quái, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải vô lý. Xem ra hôm nay bảo điển này của ta, cũng coi như không trao nhầm người".
Tỉnh Ngôn mắt thấy Thanh Hà lão đạo, vẫn là một lối gọi "Bảo điển, không khỏi có chút mắc cười nhưng cũng không phản bác lại. Chỉ tiếp nhận lời nói một phía của lão đầu nhân, lại còn tạo vẻ cung kính.
"Hiện tại chắc không có bọn tạp vụ, Tỉnh Ngôn ngươi nghe lão đạo nói một chút". Lão đạo lúc này tuy thanh âm hạ xuống rất nhỏ, nhưng dáng vẻ thập phần trang trọng, khác xa so với trước đây. Thiếu niên nhạy bén cảm nhận rõ được, vị Thanh Hà lão đạo bình thường hay cười giỡn mắng chửi này, lúc này lại vô cùng nghiêm túc. Vì vậy tuy có chút không hiểu nội tình, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn thật thà đáp:
"Vâng, ta nghe đây".
Thấy