TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 27: Hoa tiền nguyệt hạ đa diễm hữu.
Tỉnh Ngôn một ngày trước sau trải qua mấy phen bận rộn, bất giác đã tiêu phí hết hơn nửa ngày. Đợi lúc quay về Hoa Nguyệt Lâu thì ánh chiều đã phủ trùm vạn vật.
Đến lúc vào trong Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn cũng nhận thấy hôm nay đã bỏ đi quá lâu, cũng có chút xấu hổ. Đang định rón rén quay về phòng mình, không ngờ lại vẫn bị Hạ di bắt gặp. Đang lúc lúng túng không nói nên lời, ai ngờ Hạ đi cũng không bắt lỗi, chỉ điềm đạm cười nói một câu:
"Tỉnh Ngôn, ngươi rảnh rỗi thì phải luyện sáo thêm nhiều vào".
Tỉnh Ngôn liền cúi đầu vâng dạ, vội chạy về phòng mình. Hạ di thấy thần thái vội vã của y, trong lòng lại nghĩ:
"Ai, thời gian gần đây, việc làm ăn giảm sút quá..."
Tỉnh Ngôn đang vội về phòng, không ngờ lại đụng phải một người. Chỉ nghe người đó kinh hô một tiếng "A", mười mấy đồng tiền trong tay áo rớt "Leng keng" lăn ra bốn phía.
Tỉnh Ngôn vội định thần nhìn xem mình đã đụng ai, chỉ thấy người mà y đụng phải, buộc tóc hai bên, vẫn còn tính trẻ con, chính là một tiểu nha hoàn chào đón khách trong Hoa Nguyệt Lâu.
"Thật là không phải, là ta không cẩn thận. Đụng cô có đau không?" Tỉnh Ngôn vừa ngồi xuống giúp cô gái nhặt tiền, vừa quan tâm hỏi. Tuy Tỉnh Ngôn biết tên của tiểu nha đầu này, nhưng dù sao thì thiếu niên e thẹn, lại không quá quen với tiểu cô nương này, do đó ngại ngùng không gọi tên của cô gái.
"Không việc gì...úy? Đây không phải là Trương gia tiểu ca sao? Huynh thổi sáo nghe rất hay!" Tiểu cô nương đang xoa bóp chỗ đau, nhìn thấy rõ diện mạo của người đụng mình.
"Ồ ồ...quá khen rồi, tài vặt mà thôi. Đúng rồi, cô đi gấp như thế, là đi làm gì vậy?" Tỉnh Ngôn thấy tiểu cô nương nôn nóng gấp gáp như thế, cảm thấy có chút kì quái.
"Ta đi mua mứt hoa quả và trái cây cho nhị tỷ tỷ thôi! Mua chậm sợ lại bị quan nhân trong phòng tỷ tỷ mắng...tiểu cô nương hiển nhiên rất có hảo cảm với vị thiếu niên mi thanh mục tú này, liền có gì nói nấy.
"À, vậy cô đi nhanh đi!" Tỉnh Ngôn cũng không nói nhiều với cô gái nữa để tránh làm lỡ chuyện của cô gái.
"Ừ!, Trương gia tiểu ca, ta đi đây...ta là Nghênh Nhân..."
Nhìn theo thân ảnh thoăn thoắt lanh lẹ của tiểu cô nương đến khi khuất dạng, Tỉnh Ngôn cũng đi về phòng.
Kỳ thật đối với vị nhị tỷ tỷ mà Nghênh Nhân nói, Tỉnh Ngôn cũng có nghe nói. Nàng đến Hoa Nguyệt Lâu này cũng đã một thời gian, biết Hoa Nguyệt Lâu này dù sao cũng là đệ nhất đại kĩ lâu của Nhiêu Châu, càng là nơi ôn nhu hương tiêu hồn quật trứ danh Bà Dương. Thời kỳ thế đạo gian nan, nữ nhân cùng khổ bán thân vào thanh lâu rất nhiều, nữ tử có nhan sắc trong Hoa Nguyệt Lâu cũng không phải số ít, bốn tiểu thư "Ngọc Nhị Vũ Vân", càng là nổi bật trong quần hoa.
Bốn nàng này phân biệt là Ngọc nương, Nhị nương, Vũ nương, Vân nương, bốn người bọn họ mỗi người đều có chỗ phong lưu. Ngọc nương da dẻ trắng nõn, trơn nhẵn như ngọc, được đám khách làng chơi tôn vinh là "Chương đài bảo ngọc"; Nhị nương dung mạo thanh lệ, cử chỉ khéo léo, rất có phong phạm gái nhà lành; Vũ nương mày mắt thanh thoát, thần thái nhẹ nhàng, lúc cười nói kiều mị phi thường; Vân nương thì không cần trang điểm dung mạo vẫn xinh đẹp, như có một cổ phong nhã tự nhiên.
Trong bốn nàng, thanh danh do Nhị nương đứng đầu. Nhị nương này bình thường đoan trang tự kiêu, không dễ cười nói, càng không dễ tiếp khách, nhưng trái lại nhờ vậy thu được thanh danh rất lớn. Chỉ là Tỉnh Ngôn gần đây nhất nghe nói, vị Trinh Nương tử trong Hoa Nguyệt Lâu này, gần đây lại có quan hệ rất thân mật với một vị phong lưu tử đệ, cả ngày chỉ quấn quýt ở trong phòng, trốn không ra cửa, còn nghe phong thanh nàng muốn hoàn lương theo vị công tử đó.
"Hà...thiếu Nhị nương rồi, không biết vị tỷ tỷ nào có may