Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
Chương 35: Khâm thấp vũ lộ, loạn hồng thâm thâm xử
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Lại nói thiếu niên Tỉnh Ngôn nhìn ra chân diện mạo của vị "Công tử" tuấn tú đó, lúc đang luống cuống nghĩ mưu tìm kế, thì khóe mắt xảo hợp liếc thấy đám cô nương ở bên đang ngồi chống cằm ngớ ngẩn nhìn, hiện giờ y và bọn họ cũng có chút đồng bệnh tương lân.
Liếc thấy bọn họ, Tỉnh Ngôn máy động trong lòng, tức thì đã có chủ ý, thầm nghĩ:
"Hay cho nữ oa nhi cô, tâm tư xấu như thế, cải trang đến gây chuyện với ta! Nếu như cứ tiếp tục chơi nhạc như vậy, không chỉ mình ta chịu không nổi, còn sẽ liên lụy đến người bên cạnh. Ái chà, cô đã dùng chiêu "Cải đầu hoán diện"(thay hình đổi dạng), thì ta dùng chiêu "Khu hổ thôn báo"(đuổi hổ thịt báo), hì hì..."
Cũng mặc kệ ví dụ có khớp hay không, Tỉnh Ngôn đã có chủ định trong lòng. Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải tống khứ thiếu nữ lằng nhằng này đi, bằng không, tối nay mọi người đừng hòng được yên ổn!
"Ách...ta nói vị đại gia này..."
Ngay lúc Linh Y Nhi hết sức hứng thú chọn bài "Vô xạ điều", bài này rất ép thanh, thì Tỉnh Ngôn đã nhịn không nổi nữa, cuối cùng lên tiếng thực thi Khu trục đại kế của mình!
Chỉ thấy y đem cây sáo ngọc "Thần Tuyết" dắt kỹ càng vào hông, sau đó nói với vị "Công tử" giả hiệu trước mặt:
"Theo tiểu nhân thấy, vị đại gia này đã nghe quá nhiều khúc rồi, nghĩ chắc cũng đã hơi mệt".
Kì thật nói chuẩn xác, người mệt chính là ban nhạc của Tỉnh Ngôn. Vị công tử "Linh Y Nhân" trước mặt này, không những không có chút mệt mỏi nào, còn có thể xưng là thần thái sung mãn! Bất quá, nói như vậy chỉ là chuẩn bị cho sự thật khác, Tỉnh Ngôn tiếp tục nói:
"Mấy khúc nhạc này tiểu nhân và chúng bạn tấu đúng là thô bỉ khó nghe, tiếp tục nghe e rằng sẽ làm bẩn tai công tử! Mời công tử người nhìn quanh xem..." Nói đến chỗ này, thiếu niên đưa tay chỉ đám tỉ muội mỏi mắt chờ trông bên cạnh Linh Y Nhi.
"Bên cạnh ngài có nhiều tỉ muội xinh như hoa như ngọc vậy, đang chờ hầu hạ công tử. Gặp lúc tình cảnh phong lưu thế này, sao ngài không chọn một nàng, nghỉ ngơi vui vẻ chứ?..."
Lúc này, đám người trong ban nhạc bên cạnh Tỉnh Ngôn đã mệt mỏi không chịu nổi nhưng không ai dám nói ra. Vừa nghe lời nói của Tỉnh Ngôn trúng với tâm sự trong lòng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, chính ứng với câu "Tìm được chút thời gian rảnh trong cuộc sống bận rộn!".
Còn đám cô nương ở bên cạnh chờ đợi khổ sở sớm giờ, nghe được lời công đạo này của Tỉnh Ngôn, càng như nghe được lời tiên, lời danh ngôn chí lý, lập tức hận không thể ôm thiếu niên thấu hiểu lòng người đó, hôn cho y một cái!
Nhìn thấy các cô nương như hoa nguyệt đó nóng lòng muốn thử, Tỉnh Ngôn vốn đã nghiên cứu binh pháp, lòng hiểu rõ phải thừa thắng truy kích, châm tiếp cho bọn họ một mồi lửa:
"Các vị tỷ tỷ, thứ cho tiểu tử nói thẳng, hôm nay các vị vì sao ngơ ngác như thế? Vị công tử này không ngừng nghe nhạc, rõ ràng là da mặt quá mỏng, không dám nói ra mục đích, các vị tỷ tỷ sao không bắt chước Mao Toại tự tiến chứ? (Tự tin vào khả năng của mình mà tự ứng cử. Mao Toại tự đề cử mình dựa theo tích: khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại tự đề xuất đi cùng. Nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công). Cũng nên mau sớm đi nghỉ ngơi, phải biết đêm xuân rất ngắn à..."
Ở Hoa Nguyệt Lâu đã một thời gian dài, thiếu niên Tỉnh Ngôn cũng mắt thấy tai nghe riết thành quen. Tuy thực tế là nửa hiểu nửa không, nhưng mấy lời phong tình này nghe cũng rất nhiều. Lúc này thuận miệng nói ra, tuy có chút ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng ý bên trong lại điểm trúng mấu chốt, gãi trúng chỗ ngứa của đám tỉ muội hoa nguyệt ở bên.
Lời này của Tỉnh Ngôn vừa xuất, thì giống như một đốm lửa quăng vào đống hỏa dược, chư nữ hoa nguyệt ở bên chờ đã quá lâu, lập tức chen lấn nhào lên, vây chặt lấy vị công tử tuấn tú ngàn năm khó gặp này, kéo áo nắm tay, ngọt ngào ân cần, ai nấy đều sử ra tuyệt kỹ giữ nhà của mình, nhất quyết phải chiếm được "Hoa khôi" đem về!
Trong nhất thời, tiếng oanh yến vang vang, liếc mắt đưa tình ướt át cả một vùng. Người thì đầu tóc rối bù, người thì quần áo xộc xệch, chen chúc nhau lên, chỉ sợ chậm chân hơn người khác!
Đám nhạc công trong ban nhạc ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi. Một trận rèn giũa vừa rồi, ai nấy nghĩ lại