TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 51: Mộng đoản lạc hoa yên.
Tên tiểu tử Hồ Thế An, vừa nghe Tỉnh Ngôn nói lòng đang hướng đạo, trong lòng không khỏi vui mừng, hy vọng tặc nhân này tu công tích đức, tha mạng cho hắn.
Tên này đang cầu nguyện, bỗng nghe tặc nhân bên cạnh nói một câu không đầu không đuôi:
"Đạo của ta, chính là thuận theo lòng ta!"
Hắn còn chưa kịp suy ngẫm, thì nhận thấy cái vật lạnh lẽo trên cổ mình đã được lấy ra!
"Chẳng lẽ, ta đã thoát khỏi kiếp nạn này?"
Đáng tiếc, còn chưa kịp cho hắn cao hứng, tên này liền cảm thấy sống lưng bỗng đau đớn, hai nắm đấm mạnh mẽ của Tỉnh Ngôn tức giận giáng xuống, nắm đấm như mưa dần lên thân thể của hắn!
Đến khi đau đớn không chịu nổi nữa, thấy tình thế không ổn, tên này liền cố sức lủi sang bên cạnh.
Tỉnh Ngôn thấy tên vô sĩ này muốn chạy trốn, vội vàng đuổi theo, muốn đập ngã hắn, thì thấy vị Hồ Thế An đó đang chạy vòng vòng quanh cái án, không biết vì sao chân lại loạng choạng, "Bình" một tiếng, đã ngã chổng mông ra đất!
"Hay quá! Tên khốn này quả xúi quẩy, chạy trên đất bằng mà cũng có thể té ngã!"
Thiếu niên không biết, tên này té ngã trên đất bằng là do Linh Y Nhi ban tặng cho hắn. Tiểu nha đầu hiện tại đã hiểu thấu, tên Hồ công tử mà thiếu niên đang Chăm sóc này, thì ra là một tên mặt người dạ thú! Lúc này thấy tên khốn kiếp đáng ghét đó muốn chạy trốn, Linh Y Nhi tiến đến nhanh như chớp, ở bên cạnh thò chân ra khiến tên khốn đó vấp phải té dập mặt!
Tỉnh Ngôn nào hiểu được nguyên do, trong lòng thầm hô một tiếng, vội vã chạy đến, tay trái chộp lấy gáy Hồ Thế An, ấn cổ tên này xuống, tay phải vận lực, đấm một trận vào lưng hắn!
Chỉ là, Tỉnh Ngôn tuy hết sức thống hận tên vô lương này, nhưng cũng không dám gây ầm ĩ quá. Đấm một lèo mấy chục cái, Tỉnh Ngôn liền thu tay lại nhìn nạn nhân của mình, lúc đầu còn kêu mấy tiếng đau đớn, hiện tại một tiếng cũng không có. Tuy có chút không rõ nội tình, nhưng đây là chuyện thiếu niên mong còn không được nên cũng chẳng thèm quan tâm.
Tên Hồ Thế An này không dám kêu gào cũng có nỗi khổ của hắn. Thì ra, chớ thấy tên khốn này có gan lừa gạt nhị nương mà nghĩ hắn lì lợm, thật ra hắn cũng chỉ là dạng tham sống sợ chết. Lúc vừa ăn mấy đấm thì cũng kinh hoảng kêu lên một hai tiếng, nhưng đột nhiên nhớ lại thanh kiếm lành lạnh đó, tên này vội câm miệng lại, chỉ sợ thanh âm của mình quá lớn, dẫn đến kích động suy nghĩ giết người bịt miệng của vị tặc đồ cùng hung cực ác đó.
Do đó, hiện tại trong phòng, tuy không có tiếng kêu trời kêu đất, nhưng vẫn có tiếng bịch bịch của nấm đấm nện vào thịt.
Bất quá, tuy tên Hồ Thế An này cố gắng chịu đòn, hoàn trả nợ phong lưu của hắn, còn chỗ ở của nhị nương cũng ở nơi vắng vẻ, nhất thời không sợ có người nghi ngờ. Nhưng Tỉnh Ngôn lo lắng, dù sao hiện tại đã là đêm khuya vắng lặng, không thể gây nhiều tiếng động được, mục đích chỉ là giáo huấn tên này một trận, cũng không thể đánh hắn hoài được. Thế là, lại đấm thêm mấy chục cái, vị hảo hán trên "Đại Cô Sơn" liền thu tay nghỉ ngơi.
Tỉnh Ngôn đứng lên, đang định lên tiếng uy hiếp, nhưng nhìn tình hình dưới đất, lại bỗng nhiên bật cười, mắng:
"Tên khốn này cũng thật giảo hoạt! Lão tử đã ngừng tay, còn nằm ở đó giả bộ?"
Thì ra, sau khi Tỉnh Ngôn ngừng tay, tên Hồ Thế An vẫn nằm lăn lộn ở đó, bộ dạng như đang bị người đánh!
Thấy tên khốn này làm như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi vui vẻ bật cười.
Chỉ bất quá, qua một lúc, nhìn kỹ càng lại, vẻ mặt tươi cười của Tỉnh Ngôn chợt cứng lại:
Thì ra, tên Hồ Thế An đang giả bộ bị ăn đòn đó, quần áo lại biến dạng, có tiếng "Phốc phốc" vang lên, hệt như có ai đó đang đánh đập hắn!
Không cần nói, đây lại là vị Linh Y Nhi xem ác như cừu, đang ở bên đá đến sướng chân!
Tỉnh Ngôn vừa thấy tình hình này, hết sức kinh hãi, vội nheo nheo mắt cẩn thận quan sát, lại phát hiện, dưới ánh sáng ảm đạm của ngọn nến, tên Hồ Thế An hiện tại cũng không thể động đậy, chỉ nằm thẳng cẳng ở đó rên rỉ nho nhỏ.
"Ách...ánh sáng mù mờ quá, nhất định là ta vừa rồi tâm tình bị kích động nên hoa mắt thôi!"
Trấn an trong lòng, Tỉnh Ngôn đi lên trước, nhìn tên khốn vô lương tâm đang nằm trên đất rên rỉ, trầm giọng hét:
"Cút!"
"Nếu như để ta nhìn thấy ngươi ở địa giới Nhiêu Châu làm chuyện bẩn thỉu, hảo hán ta sẽ lập tức thay trời hành đạo!"
Lời này tuy ngữ khí cực kì không thiện, nhưng vị Hồ công tử