TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 54: Thần nữ sanh nhai nguyên thị mộng.
Mấy ngày kế tiếp lại trôi qua bình lặng như nước. Nhị nương dường như không hề biết chuyện tối đó, lúc gặp Tỉnh Ngôn vẫn bình thường không có gì khác lạ. Có điều thỉnh thoảng sai nha hoàn Nghênh Nhi mang đến cho Tỉnh Ngôn vài loại hoa quả lót dạ.
Tuy đã ước định trả sáo cho Linh Y Nhi, nhưng Tỉnh Ngôn cũng không quá gấp. Bởi vì trong những ngày tới, lại có một ngày hết sức đặc biệt.
Trước đây, ngoại trừ dịp lễ tết, tất cả thời gian còn lại đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đều tựa hồ không có gì đặc biệt trừ ngày nhận tiền công. Nhưng hiện tại dường như hơi khác. Từ lúc quen biết Cứ Doanh gần hai tháng trước, Tỉnh Ngôn cảm thấy mỗi khi giữa tháng, lại có một ngày rất đặc biệt.
Vài ngày tới đây sẽ là tròn hai tháng y quen biết với thiếu nữ Cứ Doanh đó. Tỉnh Ngôn đã định chủ ý, đến lúc trả lại sáo, thuận đường đi ngắm khói sóng Bà Dương vẫn thường xuất hiện trong mộng.
Thỉnh thoảng nhớ lại, Tỉnh Ngôn cảm thấy bản thân có chút mắc cười thế này:
"A...Ta lúc nào đã biến thành đa sầu đa cảm như thế chứ?"
Đối với sáo ngọc, tuy nói Tỉnh Ngôn đêm đó khẳng khái chịu trả nó, nhưng dù sao vẫn có chút lưu luyến không nỡ. Làm bạn với cây sáo này đã một thời gian dài, cây Thần Tuyết lung linh khả ái đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đã không chỉ là một công cụ mưu sinh rồi. Cây sáo này, hiện giống hệt như một vị bằng hữu của Tỉnh Ngôn.
Tuy sắp trả lại sáo, nhưng cơm áo ở Hoa Nguyệt Lâu thì vẫn phải kiếm. Tỉnh Ngôn lúc rảnh thì đem bản nhạc khí đó ra cửa hàng chép lại một bản, ngập ngừng một hồi, lấy mấy đồng tiền, mua về một cây sáo trúc cũng không tệ lắm.
Hành nghề đã lâu, Tỉnh Ngôn hiện giờ đối với nhạc khí đã rất quen thuộc. Y biết, khi chọn sáo không chỉ phải xem chất liệu trúc, còn phải xem nó phải chăng là loại trúc đã được gia công đặc biệt rất lâu không hư hay không, phải tìm chỗ bằng phẳng lăn nó một vòng, xem cây trúc này phải chăng thật tròn hay không. Chớ xem thường mấy cái chi tiết nhỏ này, trong con mắt của hành gia thổi sáo kiếm cơm Tỉnh Ngôn, thường mấy chỗ nhỏ nhặt như thế quyết định một cây sáo khi thổi lên thong thả hay cố sức, âm sắc là dễ nghe hay khó nghe.
Xem ra, Tỉnh Ngô đã sớm quên mất lòng hướng đạo khi xưa của mình, dường như chuẩn bị an tâm làm nhạc công cả đời.
Nói đến chiều hôm ấy, sau khi thổi qua mấy bản nhạc, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng chuẩn bị đi kiếm Linh Y Nhi để trả sáo.
Chiếu lệ, xin phép lão bản Hạ di của Hoa Nguyệt Lâu xong, Tỉnh Ngôn liền dắt sáo ngọc "Thần Tuyết" ở hông, chuẩn bị xuất phát. Đương nhiên, tiền công tích cóp hàng ngày của bản thân, cũng gói lại mang theo người.
Hành động đó của thiếu niên không phải là bủn xỉn bo bo giữ của. Có lẽ mấy đồng tiền này đối với người có tiền mà nói, thật không đáng gì. Nhưng đối với thiếu niên nghèo khổ như Tỉnh Ngôn, ba bốn lượng bạc đã là số tiền rất lớn. Vì vậy, vô luận Tỉnh Ngôn đi loanh quanh nơi nào, số tiền này cũng được y cẩn thận gói lại mang theo.
Nhân lúc mặt trời còn chưa xuống núi, Tỉnh Ngôn vội lên đường. Mọi thứ đều mang theo, chỉ có thanh thiết kiếm đó là vật duy nhất bị chủ nhân bỏ quên, chịu ủy khuất treo trên tường trong phòng Tỉnh Ngôn.
Khi y vừa lên đường không lâu, thì phát sinh một chuyện khiến y một phen kinh hãi.
Ngay lúc Tỉnh Ngôn cắm đầu đi, thì phát giác mặt đất dưới chân đột nhiên lắc lư. Hai chân của bản thân thì giống như dẫm lên một đống bông vải.
Lúc đầu, Tỉnh Ngôn còn cho rằng đây là ảo giác của bản thân. Đi thêm vài bước, mới phát hiện đất dưới chân quả thật đang rung động.
"Á! Địa chấn rồi!"
Càng đi về hướng đông, Tỉnh Ngôn phát giác mặt đất càng rung mạnh, thân thể không còn tự chủ được cứ lắc lư theo.
"Quái lạ! Đang yên ổn sao tự nhiên địa chấn chứ?"
Trong kí ức của Tỉnh Ngôn, hình như chưa gặp qua địa chấn. Do đó, sau kinh hãi lúc đầu, y liền cảm thấy chuyện này rất mới mẻ, lập tức đứng yên chỗ đó, cảm thụ cảm giác không gió mà động kì diệu này.
"Hà...rất thú vị!"
Chỉ đáng tiếc, còn chưa kịp cho y hưởng thụ, qua một lát, mặt đất này đã không dao động nữa. Tỉnh Ngôn nuối tiếc, lại chờ một trận dao động nữa nhưng chẳng thấy gì cả.
Thấy mặt đất không dao động nữa, Tỉnh Ngôn có chút thất vọng, chỉ đành tiếp tục cắm đầu lên đường.
Tuy Bà Dương Hồ không gần Nhiêu Châu thành cho lắm, nhưng hiện tại cước bộ của thiếu niên rất nhanh, suốt đường không dừng bước, không mất nhiều thời gian, lúc mặt trời vừa xuống núi Tây thì đã đến bên bờ Bà Dương thủy bạc.
Đến Bà Dương Hồ, Tỉnh Ngôn không lấy sáo ra thổi gọi tiểu cô nương đòi sáo đó đến liền mà tự có tính toán của mình.
"Hà...cháu gái của Vân Trung Quân, mấy lần gặp đều trong đêm. Hiện tại sắc trời còn sáng, ta không cần gấp gáp thổi sáo gọi nàng ta đâu".
Nghĩ như thế, Tỉnh Ngôn liền men theo bờ Bà Dương Hồ, đường đi khúc khuỷu, nhằm chỗ khi đó nói nói cười cười với Cứ Doanh mà đi.
Tuy thời gian chỉ mới hai tháng, nhưng đối với thiếu niên mà nói, những ngày cùng nhau đó, lại dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Trăm núi nghìn sông, tuy xa cách dung mạo xinh đẹp đó, nhưng hoài niệm sâu trong lòng không hề mai một.
Lúc đến đất cũ, người thiếu niên tâm tư vốn đơn giản này, hiện tại lại là trăm mối tơ vò. Tỉnh Ngôn giờ đã biết, tư vị "Nhìn vật nhớ người" là thế nào. Trên đường đi, đúng là thấy hoa cúc thì nhớ gương mặt xinh