TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 55: Tằng yêu minh nguyệt ẩm cao lâu.
Sáo âm lúc ẩn lúc hiện, ca thanh uyển chuyển. Cuối cùng một làn sáo âm hòa với ca thanh, cùng gió đêm loãng ra trên mặt hồ rồi biến mất, tinh thần của Tỉnh Ngôn, dường như đang phiêu đãng trên mây, cũng dần dần quay lại nhân gian.
Linh Y Nhi vừa ca múa xong, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, lại đến trước mặt Tỉnh Ngôn.
"Đến sớm sao không gọi ta mà cứ thổi sáo mãi thế".
Thiếu nữ vừa dịu dàng ca, mềm mại múa, hiện tại có chút trách móc.
Tỉnh Ngôn nghe nhưng không trả lời, chỉ đưa hai mắt nhìn Linh Y Nhi, trong miệng lẩm nhẩm:
"Cô...là tiên nữ trong nước sao?"
Hiện tại người thiếu niên ngơ ngơ ngẩn ngẩn này, trong đầu toàn là hình ảnh Linh Y Nhi vừa rồi ở trên mặt nước, vững vàng như thường, nhẹ nhàng múa hát.
"Không phải! Ta là yêu quái trong nước! Ăn thịt người..."
Thấy vị thiếu niên vốn linh lợi, hiện tại biến thành bộ dạng ngơ ngáo. Linh Y Nhi lại nổi lòng tinh nghịch, nhịn không được xuất ngôn chọc ghẹo. Đồng thời, còn giả làm mặt quỷ, bàn tay cong lại giả như vuốt quỷ múa múa. Chỉ đáng tiếc, nữ hài nhân này quả thật xinh đẹp, giả quỷ chẳng có chút đáng sợ nào.
"Hài..."
Thiếu niên nghe vậy, thở dài một hơi.
"Thì ra là yêu quái trong nước, hôm đó đến chọc phá ta, ta quả thật đã rất kinh hãi, tưởng tượng chắc phải thấy mặt xanh nanh vàng, miệng đầy nước dãi! Nhưng không ngờ..."
"Hay cho Tỉnh Ngôn nhà ngươi, vẫn giảo hoạt như thế. Nói nghe rất hay, nhưng lại ngầm xỏ lá ta..."
"A...Không dám không dám. Thấy được yêu quái giống như cô, kinh thì đúng là kinh, bất quá là kinh ngạc vì yêu quái đẹp quá mà thôi! Hì hì..."
Khả năng là trong thời gian này, chứng kiến nhiều chuyện quái đản, hiện tại Tỉnh Ngôn từ lúc giật mình ban đầu đã định thần lại, nói chuyện lưu loát như thường.
Tuy nhiên, dáng vẻ "Yêu quái" của Linh Y Nhi càng khiến nàng trở nên đáng yêu, Tỉnh Ngôn quả thật không sợ hãi chút nào. Hơn nữa không biết sao, tuy thiếu nữ trước mắt này rất xinh đẹp, nhưng mấy lần nháo loạn, Tỉnh Ngôn đối với nàng không hề tự thấy mình thua kém, tay chân lúng túng, ngược lại nói năng vẫn lưu loát như thường.
"Ta, ta là yêu quái đây!"
"Nếu như yêu quái xinh đẹp như thế, thì tiên tử phải trốn nơi đâu?"
"...Con người ngươi quả là giảo hoạt, miệng đầy lời giả, chỉ muốn lừa gạt ta".
Tuy miệng nói thế, nhưng Linh Y Nhi rất vui vẻ trong lòng. Nói ra, diễm danh "Tuyết Địch Linh Y" này, vang danh bốn biển. Nhưng dường như rất ít người nhắc đến trước mặt nàng. Bởi vì với thân phận của nàng, bình thường không có ai dám cười nói thoải mái với nàng. Lại thêm chúng nhân đối với vẻ đẹp của nàng, coi như là hiển nhiên là vậy, thường quên tán thưởng dung mạo mỹ lệ của nàng.
Bất tri bất giác, Linh Y Nhi trong ấn tượng của những người đồng lứa với nàng ở giang hà hồ hải, dần dần biến thành cao không với tới, phong độ hành sự kì lạ cũng thường khiến người khác cảm thấy vô cùng cao ngạo. Chữ "Tuyết" trong "Tuyết Địch Thần Y" tuy là chỉ sáo ngọc "Thần Tuyết", nhưng đám thiếu niên tử đệ hâm mộ nàng, thầm giải thích là "Xinh đẹp lạnh lùng như tuyết", e rằng cũng không sai mấy.
Nếu Tỉnh Ngôn biết vị thiếu nữ hành sự tùy hứng trước mặt này, hình tượng bình thường là như thế, e rằng sẽ cảm thấy so với câu "Thanh Hà lão đạo đạo đức cao thâm, coi tiền tài như cỏ rác", càng khó mà tiếp thụ được!
Hiện tại không biết sao, vị Linh Y Nhi xinh đẹp lạnh lùng như tuyết này, nhân cây sáo đó, tình cờ gặp được thiếu niên không biết gì về mình này, lại cảm thấy hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy thời gian tranh đấu với thiếu niên, giống như là chuyện vui vẻ mà bản thân trước giờ chưa từng thể nghiệm qua.
Bất tri bất giác, nàng dần dần có chút lưu luyến cảm giác thế này. Kì thật, ở cái đêm xấu hổ đó, lúc thiếu niên đề xuất lập tức trả sáo cho nàng, thời khắc đó trong lòng nàng, không hiểu sao lại thấy hoang mang. Còn mấy ngày nay, tuy tình cảnh đêm đó bị nam tử đột nhiên ôm vào lòng, thật là xấu hổ, nhưng nó luôn ẩn hiện trong đầu Linh Y Nhi. Mỗi lần nhớ đến, trên gương mặt xinh đẹp của vị "Tuyết Địch Linh Y" này lại đỏ bừng lên!
Còn đối với vị thiếu niên tâm tư đơn thuần này mà nói, thì trái lại không cảm giác được gì, trong lòng không thấy gì đặc biệt. Tuy nhiên, mấy lần thiếu nữ quấy rầy y, quả thật gây cho y không ít phiền nhiễu.
Tỉnh Ngôn không hiểu lòng thiếu nữ, thấy nàng trách thì cười hì hi cho qua. Nhìn vị nữ hài nhân áo mũ phất phới này, Tỉnh Ngôn đột nhiên nhớ đến chuyện chính khiến mình đêm nay phải đến đây, liền lên tiếng:
"Cô nương có nhiều pháp môn thần kì như thế, lại vô cùng xinh đẹp, nhất định là tiên nữ rồi...Đúng rồi, đêm nay ta đến là muốn trả sáo cho cô, cô nhận lại sáo đi"
Nói rồi, Tỉnh Ngôn liền đưa sáo ngọc Thần Tuyết trong tay về phía Linh Y Nhi để nàng nhận lấy.
Chỉ là, thiếu nữ lại không đưa tay nhận.
"...Ngươi xem người ta ăn mặc thế này, có chỗ nào để cất sáo chứ? Cứ để nó ở chỗ ngươi, tạm thời bảo quản dùm ta một chút..."
"Ách"
Tỉnh Ngôn nghe vậy ngạc nhiên, tiểu nha đầu này gần đâu sao đổi tính vậy? giống như đã biến thành một người khác. Trước đây thì thiên phương bách kế đoạt lại sáo, giờ mình ba phen bốn bận chủ động trả sáo, thì lại chần chừ không lấy.
"Ai! Xem ra câu nói Lòng dạ phụ nữ khó dò không sai mà!"
Tỉnh Ngôn đang suy nghĩ linh tinh, lại nghe Linh Y Nhi lên tiếng:
"Ái chà...vừa rồi ca múa một hồi, ta hơi mệt rồi! Trong bụng cũng có chút hơi đói. Chi bằng chúng ta đi tìm chỗ ăn đi? Nghỉ ngơi chút rồi nói cho ngươi nghe người ta không phải là yêu quái!"
"Cũng tốt. Đi đâu đây?"
Tuy Tỉnh Ngôn nhớ mình có mang theo bánh bên người, bất quá