TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 64: Bần lư vân vụ, tá sơn kết đắc yên hà duyến (I).
Phi điểu phong lăng, bằng thiên vô thụ sương trạch nhiễu.
Bần lư vân tụ, tá sơn kết đắc yên hà duyến.
Quản Bình Triều.
Nghe Thái thú đại nhân chỉ mới vừa gặp mặt, lại khen mình là "Không phải người tầm thường". Tỉnh Ngôn liền thấy vừa kinh vừa sợ. Bất quá may mà mấy ngày gần đây, truyền ngôn thuyết pháp như thế nghe cũng đã nhiều, không còn thấy vui vẻ đến thất thái nữa. Tỉnh Ngôn rất bình thường biểu đạt ý khiêm tốn của mình.
Lúc này, vừa hay trên trời cao trước Mã Đề Sơn, có vài con chim lướt qua không xa. Diêu thái thú cảm khái trong lòng, chỉ mấy con chim núi đang xòe cánh bay, răn dạy Tỉnh Ngôn:
"Đại trượng phu lập thân ở đời, phải học loài chim bay cao, bụng ôm đại chí, nhất định không thể hòa mình vào phố chợ quá lâu. Lăn lộn ở đó lâu ngày, cho dù là thiên phú thông tuệ, về sau cũng không khỏi hoàn toàn thay đổi".
Thấy thiếu niên bên cạnh nhíu mày trầm tư, như đã lĩnh ngộ, Thái thú cũng rất vui vẻ, bước tới một bước nói:
"Người tuổi trẻ, cần phải giữ gìn. Lứa tuổi như tiểu ca, muốn lưu danh thì rất thuận lợi. Chẳng mấy chốc thì chí cao tới trời, danh tiếng vang dội. Ngày đó há chẳng một bước lên mây, thứ gì không có, chuyện gì không được? Không thể cứ chăm chăm vào cái lợi trước mắt".
Nghe mấy lời khuyên bảo từ phế phủ bất kể thân phận của Thái thú, Tỉnh Ngôn vô cùng cảm động. Lại nhớ đến cử chỉ của mình trước đống vàng bạc của Tam Thanh Sơn khi nãy, thiếu niên bất giác rất xấu hổ.
Nghe Thái thú chỉ bảo, Tỉnh Ngôn hiện tại cũng rất hối hận, vừa rồi bản thân chỉ dựa vào mấy lời truyền miệng, lại tham túi vàng bạc đó, sém tí đã đáp ứng yêu cần quá đáng của đám giáo đồ Tam Thanh ra vẻ thanh cao.
Chỉ là, trong khi cảm tạ Thái thú, lòng chợt máy động, liền cẩn thận hỏi:
"Mong Thái thủ chỉ dạy, kì thật khi nãy tiểu tử nghe chư đạo Tam Thanh Sơn nói, Mã Đề Sơn chính xác là thanh kì phúc địa. Hiện tại cả nước đều chuộng giáo nghĩa đạo giáo, tiểu tử cũng luôn có lòng mộ đạo. Vì thế nhà tôi đối với ngọn núi này, cũng có ý quyên cho đạo gia dựng cung lập giáo. Không biết đại nhân thấy thế nào? Mong đại nhân chỉ dùm đường sáng".
Nghe thiếu niên hỏi như thế, Thái thú cũng thầm bội phục thiếu niên rất có kiến thức. Diêu thái thú trầm tư một chút rồi đáp:
"Mã Đề Sơn quật khởi từ đất bằng, chọc thẳng lên mây, tuyệt không phải núi thường. Xử trí thế nào, còn phải tùy duyên. Núi thần có linh, tự biết chọn người, có lẽ không cần tiểu ca nặng lòng suy nghĩ đâu".
Nói xong câu úp úp mở mở này, Diêu thái thú trong lúc Tỉnh Ngôn còn mơ mơ hồ hồ, lên tiếng cáo từ, mang theo tùy tòng nhẹ nhàng xuống núi.
Đưa mắt dõi theo đoàn người Diêu thái thú xa dần, thiếu niên dầm mình trong gió núi, mặt đầy vẻ ngưng trọng khó thấy, như đang suy tư gì đấy. Đứng yên hồi lâu, mới xuống núi quay về gian nhà tranh lưng chừng núi.
Chỉ là, điều mà Diêu thái thú không ngờ đó là, chuyện "Núi thần chọn người", cuối cùng là vin vào người Tỉnh Ngôn. Hơn nữa, ngoài ý liệu của thiếu niên, chuyện này còn diễn ra rất nhanh.
Lại nói sáng ngày thứ hai sau hôm Thái thú đến thăm, Tỉnh Ngôn đi đến chuồng gà ở mé tây tảng đá bằng trước nhà, mở cửa chuồng cho mấy con gà ăn. Đến lúc y đứng dậy thì thấy dưới núi đang có mấy người bước lên.
Nhìn kỹ lại thì thấy toàn là đạo sĩ, mấy vị đạo sĩ này, đang men theo đường núi quanh co, nhằm phía nhà y mà đi.
"Úy? Không phải lại là mấy đạo sĩ của Tam Thanh Sơn chứ?"
Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng.
Thấy có người đến thăm, y cũng không kịp vào nhà, cứ đứng ở tảng đá bằng cạnh bờ rào, quan sát mấy người đó lên núi.
Đi được nửa đường, người dẫn đầu trong đoàn người lại ngước mặt lên nhìn về chỗ y đứng, lớn giọng gọi:
"Tỉnh Ngôn tiểu ca, gần đây vẫn tốt chứ?"
"Ách?"
Tỉnh Ngôn tai cũng rất thính, tuy khoảng cách xa, nhưng lời này nghe được rõ ràng. Y thầm nghĩ trong lòng:
"Quái lạ, thanh âm này sao nghe quen quá?"
Tạm không nhắc đến nghi hoặc của Tỉnh Ngôn. Đoàn người dưới núi chân bước cũng rất nhanh, không mất bao lâu thì đã đến phía trước thiếu niên.
"Hả?"
Đợi ba bốn đạo nhân đến gần trước mặt, Tỉnh Ngôn liền nhìn kỹ người đi đầu gọi mình khi nãy, càng nhìn càng thấy vị đạo trưởng này rất quen mặt.
"Dám hỏi đạo trưỡng là?"
"Khà...Trương gia tiểu ca à, quên lão hủ thì cũng không sao, chẳng lẽ tiểu ca cũng quên Cứ Doanh cô nương quen mấy tháng trước đây?"
"Người là Thành thúc?"
Có thể nói "Một lời thức tỉnh người trong mộng", nghe đạo nhân nói câu đó, Tỉnh Ngôn tức thì bừng tỉnh: Thì ra vị đạo nhân tiên phong đạo cốt trước mặt, không phải là Thành thúc quen biết ở Đạo Hương Lâu mấy tháng trước, thì còn có thể là ai?
"Hà..Tỉnh Ngôn, đây là sư thúc của bần đạo, Linh Thành Tử, một trong "Thượng Thanh tứ tử" của Thượng Thanh cung trên La Phù sơn".
Từ sau lưng Thành thúc bước ra, một gương mặt già lão đang cười hết sức vui vẻ, lại chính là lão đạo Thanh Hà trong Nhiêu Châu thành!
"Ách..."
Tỉnh Ngôn lúc này mới thấy rõ, thì ra Thành thúc...ách..hiện phải gọi là "Linh Thành Tử", những người nối đuôi sau ông ta, lại đều là những người quen cũ, chính là Thanh Hà lão đạo, hai đạo sĩ Tịnh Trần, Tịnh Minh ở chỗ thiện duyên của Thượng Thanh cung tại Nhiêu Châu. Chỉ có một đạo nhân tuổi xấp xỉ Thanh Hà lão đạo, lại là không quen.
Tuy Tỉnh Ngôn đối với vị Thành thúc trước mặt mình, đột nhiên biến thành tiên trưởng của Thượng Thanh cung, trong lòng hết sức mê hoặc. Nhưng thiếu niên vẫn đãi khách theo lối cũ, vội mời mấy vị khách nhân tiến vào trong phòng.
"Hà hà, Tỉnh Ngôn tiểu ca không cần nghi hoặc".
Sau khi an tọa, Linh Thành Tử chủ động giải thích nguyên nhân hóa thân "Thành thúc" lần trước:
"Ta có giao hảo với người trong nhà của Cứ Doanh cô nương. Cha nàng không an tâm để con gái xuất ngoại viễn du, liền nhờ bần đạo cùng đi coi sóc".
"À, ra là vậy!"
Sau đó, Linh Thành đạo trưởng lại chỉ người mà Tỉnh Ngôn không quen, giới thiệu một chút với y. Thì ra, vị đạo trưởng biểu tình nghiêm túc này, chính là Thanh Hồ đạo trưởng đồ đệ của Linh Thành đạo nhân, có vai vế ngang với Thanh Hà lão đạo.
Hàn huyên vài câu với mấy vị đạo nhân, Tỉnh Ngôn đã biết đại khái chuyện này.
Thì ra, Thượng Thanh cung ở La Phù Sơn xa xôi, tin tức cũng linh thông, biết trong Nhiêu Châu có núi lạ xuất hiện, lập tức phái Linh Thành Tử vân du bên ngoài, đến bàn bạc với chủ nhân Mã Đề Sơn. Cũng giống như đạo sĩ Tam Thanh Sơn hôm qua, Thượng Thanh cung cũng muốn trên phúc địa Mã Đề Sơn này, dựng biệt viện của Thượng Thanh Cung.
"Không giấu tiểu ca, lần trước đến du lãm Mã Đề Sơn nhà ngươi, do bần đạo cũng đã đọc qua ghi chép trên kinh sách, nên cũng nghĩ đến hòn núi này, liệu có phải là tiên sơn phúc địa trong truyền thuyết hay không. Nói ra thật xấu hổ, bần đạo pháp lực thiển bạc, lúc đó chưa từng cảm nhận được tiên khí".
Vị Thành thúc trước đây này, còn không quên thêm một câu chọc ghẹo:
"Nói đến, lần trước còn phải cảm tạ nhà tiểu ca nhiệt tình khoản đãi. Theo bần đạo biết, vị cô nương Cứ Doanh lần trước đó, có ấn tượng rất tốt với Tỉnh Ngôn ngươi à!"
Tỉnh Ngôn nghe vậy, cũng không biết đối đáp thế nào, chỉ đứng đó cười hì hì cho qua chuyện.
Khi chủ khách đàm luận vui vẻ, đang muốn bàn cụ thể việc dựng biệt viện, thì lại nghe có tiếng ồn ào. Chúng nhân quay đầu nhìn ra, thì thấy mẹ Tỉnh Ngôn đang tay chân lúng túng nghênh đón mấy vị đạo trưởng đến.
Tỉnh Ngôn đang mù mờ, thì thấy trong mấy vị đạo sĩ mới bước vào, có lẫn hai vị nữ tử. Vị đạo cô nhiều tuổi, thân vận y phục lụa vàng thâm, thần thái nghiêm cẩn. Còn vị nữ tử trẻ hơn, lại vô cùng xinh đẹp, một thân y phục như tuyết, thong thả đứng ở đó, nổi bật hẳn lên trong đám đạo nhân mặc đạo bào xanh.
Thấy thiếu niên mang dáng vẻ quê mùa đang chăm chú nhìn mình, thiếu nữ xinh đẹp đó chỉ hừ khẽ một tiếng, chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Nghe đám người Linh Thành Tử chào hỏi mấy vị đạo sĩ mới đến, Tỉnh Ngôn lúc này mới biết, thì ra, mấy người vừa vào này, lại thuộc hai danh môn đạo giáo vang danh thiên hạ ngang ngửa Thượng Thanh cung, chính là Diệu Hoa cung trên Ủy Vũ Sơn và Thiên Sư tông trên Hạc Minh Sơn. Vị nữ tử tuổi trẻ thần tình cao ngạo đó, chính là môn nhân của Diệu Hoa cung chủ. Còn vị hán tử mặt đỏ lúc tiến vào đầu đội nón trúc, chân mang giày cỏ, lại là Thiên Sư chưởng giáo đương nhiệm Trương Thịnh của Thiên Sư Tông!
"Ối? Chẳng lẽ ông trời thật muốn ta bị giảm phúc? Hôm nay lại để ta gặp được nhiều đại nhân vật đạo gia mà bình thường chỉ nghe truyền ngôn!"
Tuy mấy ngày nay không ngớt chứng kiến chuyện lạ, nhưng vừa thấy có nhiều cao nhân đến nhà, trong lòng Tỉnh Ngôn vẫn chấn động dị thường.
Bất quá, trong lúc kích động, Tỉnh Ngôn lại đột nhiên phát giác, nhà mình đang đối diện với một nan đề rất lớn:
Cái gọi là "Nghe tiếng mà biết nhã ý", đã có bài học kinh nghiệm từ Tam Thanh giám hôm qua, không cần nói, mấy nhân vật quan trọng của tam đại giáo môn trong thiên hạ, hôm nay cùng đến bái phỏng cái nhà nhỏ bé không chút tiếng tăm gì của mình, cũng chỉ vì một mục đích, nhất định là muốn dựng đạo quán trên Mã Đề Sơn này.
Còn không đợi người chủ nhân đang thầm kêu khổ này lên tiếng, đã nghe mấy vị cao nhân này lời lẽ sắc bén tranh luận với nhau. Thì ra, nữ đồ Diệu Hoa cung đến lần này, vị trưởng lão đó là Ngọc Thiện sư cô, còn người nữ tử xinh đẹp lạnh lùng như sương chính là đồ đệ đích truyền của chưởng môn Diệu Hoa cung, Trác Bích Hoa.
Nghe lời trao đổi của mấy người Linh Thành Tử, vị thiếu nữ xinh đẹp Trác Bích Hoa này, lại là nhân tài kiệt xuất trong lớp người trẻ của Diệu Hoa cung.
Nghe mấy vị thế ngoại cao nhân này đến nhà mình tranh luận, Tỉnh Ngôn nhất thời không biết nói sao, chỉ đành đứng bên lắng nghe.
Tuy ngôn ngữ của mấy vị đạo trưởng này rất khách khí, nhưng Tỉnh Ngôn nghe thấy rõ, trong lời nói của mấy cao nhân đạo gia này, đối với Mã Đề Sơn nhà mình, đều muốn giành lấy, không nhường nhịn nhau chút nào.
Vô luận là Linh Thành Tử của Thượng Thanh Cung, Trương thiên sư của Thiên Sư Tông, hay là nữ đạo nhân Ngọc Thiên của Diệu Hoa cung, đều đưa ra đủ các lý do, chứng minh tâm nguyện to lớn của giáo môn mình, phải khai sơn lập quán trên Mã Đề Sơn, hoằng dương chân nghĩa đạo gia. Trong lời nói, đều hy vọng đạo hữu hai phái kia, có thể xem xét đến tình cảm cùng mạch đạo gia mà nhường cho.
Linh Thành Tử của Thượng Thanh cung, cũng chính là "Thành thúc" trước đây, Tỉnh Ngôn đã quen biết trước. Trong ấn tượng của y, Linh Thành Tử là trưởng giả hết sức hòa ái. Nhưng có lẽ đây là chuyện lớn liên quan đến tiền đồ môn phái mình, nên trong ngôn ngữ giao tiếp, không hề có chút nhượng bộ nào.
Đương nhiên, trong ngôn từ của Linh Thành đạo trưởng, vẫn hết sức lễ mạo khách khí, ngược lại vị nữ đạo trưởng Diệu Hoa cung đó, ngôn từ rất sắc bén. Còn Trương Thịnh Trương thiên sư của Thiên Sư tông, tuy cũng không nhún nhường, nhưng theo Tỉnh Ngôn thấy, vị Trương thiên sư này vô cùng khoát đạt, trong lúc tranh luận vẫn ung dung thoải mái.
Hiện tại vị chủ nhân Mã Đề Sơn rảnh rỗi ngồi bên đang cảm thấy buồn chán, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn