TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 65: Hồng kiều bằng tá lực, tống ngã thượng thanh vân.
Lại nói Ngọc Thiện đạo cô của Diệu Hoa cung, vì tranh giành Mã Đề Sơn để lập đạo quan, lại đem nữ đệ tử kiệt xuất của Diệu Hoa cung, đương trường muốn hứa gả cho vị thiếu niên sơn dã đó.
Lập tức, mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên.
Không cần nói, trước khi mấy đạo nhân này đến Mã Đề Sơn, sớm đã điều tra cặn kẽ lai lịch già trẻ nhà Trương gia này, đều biết Tỉnh Ngôn ở trong chốn hoa nguyệt kỹ lâu, làm một tên nhạc công. Cái gọi là "Sĩ nông công thương", nhạc công trong kĩ lâu, trong quan niệm thời bấy giờ, còn xếp sau thương nhân, phải nói nghề nghiệp rất là thấp kém.
Nói như Linh Thành Tử hay Trương thiên sư, chỉ chào mời thiếu niên nhập môn thì còn có phần chấp nhận được. Đạo pháp rộng lớn, vốn là muốn mở rộng khắp thế gian. Nhưng hiện tại trưởng lão của Diệu Hoa cung, lại đem ái đồ của chưởng môn hứa gả cho thiếu niên này. Hành động có chút kinh thế hãi tục đó, những người ở đây đều không thể ngờ tới.
Còn đương sự Trác Bích Hoa, nghe lời này của sư thúc, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, hoàn toàn không vừa ý. Chỉ bất quá, nghe lời của Ngọc Thiện sư thúc như chém đinh chặt sắt, hiển nhiên là trước khi đi đã được chưởng môn sư phụ ưng thuận. Nghĩ đến điểm này, vị nữ nhân lãnh ngạo như tuyết, hiện tại viền mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.
Ngay khi chúng nhân vẫn còn ngơ ngác chưa trấn tĩnh, thì bỗng nghe một giọng nói thánh thót vang lên:
"A...xin chúc mừng Tỉnh Ngôn cưới được một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc!"
Cùng với thanh âm trong trẻo réo rắt như suối tiên đó, chúng nhân thấy ngay ở cửa nhà, một vị thiếu nữ nhẹ nhàng như mây lướt vào.
Tỉnh Ngôn không cần nhìn, nghe thanh âm này thì biết người đến chính là Long cung thiếu nữ hiện đã thân thiết với mình, Linh Y Nhi rồi.
Kì thật, Linh Y Nhi đã đến từ sớm, đứng ở ngoài cửa một lúc rồi. Chỉ là thiếu nữ thấy trong nhà nhiều người hỗn tạp, không tiện tiến vào, đứng ở trên tảng đá ngoài sân, lắng nghe tranh luận của chúng nhân.
Chỉ là, vừa nghe vị đạo cô của Diệu Hoa cung nói muốn đem nữ đệ tử của phái mình, đương trường hứa gả cho Tỉnh Ngôn, cũng không biết sao, Linh Y Nhi lại cảm thấy chuyện này hết sức kỳ cục vô lý, nhất thời nhịn không nổi, cất bước nhẹ nhàng tiến vào.
"A...Linh Y đừng cười nhạo".
Thấy Linh Y Nhi tiến vào, đầu óc Tỉnh Ngôn cũng hoạt bát lên, liền quay sang Ngọc Thiện đạo cô đang chờ trả lời, khiêm tốn đáp:
"Đa tạ đạo trưởng có ý tốt thành toàn, chỉ là chuyện này vạn lần không thể".
Tỉnh Ngôn vừa nói lời này, chúng nhân đều rất ngạc nhiên. Chỉ nghe thiếu niên tiếp tục khẳng khái nói:
"Tạm không nói tiểu tử hoàn toàn không xứng với cao đồ, không dám thừa dịp mà đường đột giai nhân. Hà huống, chuyện hôn nhân đại sự vốn không thể qua loa, tiểu tử cũng chưa có ý lấy vợ".
"Hả?"
Lần này đến lượt đám người Ngọc Thiện ngạc nhiên, đương nhiên, đám người Thượng Thanh cung, liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tạ ơn Thượng Thanh giáo chủ hữu linh. Còn hiện tại vị Thanh Hà lão đạo tâm tình rất tốt, tán dương:
"Khà...nói rất hay! Quen biết nhiều năm như thế, lão đạo quả nhiên không nhìn lầm, Tỉnh Ngôn tiểu ca quả nhiên là nam nhân rất tốt trong trần thế, không tham..."
Chỉ là, lời tán dương này không thể nói tiếp bởi vì Thanh Hà lão đạo nhìn thấy thiếu nữ vừa tiến vào vô cùng xinh đẹp, nên hai chữ "Mỹ sắc" tiếp theo, đành nuốt lại vào bụng.
Nghe câu tán dương của Thanh Hà lão đạo nói không hết lời, chúng nhân hiện tại đối với việc thiếu niên cự hôn, chợt như bừng tỉnh, nhất tề nhìn đến Linh Y Nhi. Chiêm ngưỡng kỹ càng, chúng nhân không khỏi đều tán dương trong lòng:
"Đúng là rất xinh đẹp!"
Chúng nhân chỉ thấy thiếu nữ vừa bước vào yểu điệu đứng ở chỗ đó, thân thể yêu kiều, mày mắt như họa, thật là một người thiếu nữ diễm lệ, kiều mị phi phàm. Thêm nữa, Linh Y Nhi vì đến thăm nhà Tỉnh Ngôn, đặc biệt thay đổi một bộ y phục vàng rỡ thước tha, lại đeo chuỗi ngọc trai sáng lấp lánh, tay áo phất phơ, hệt như tán hoa thiên nữ trong truyền thuyết!
Chúng nhân ở đây hiện giờ, bao gồm cả Ngọc Thiện, Trác Bích Hoa của Diệu Hoa cung, đều cho rằng đã tìm được nguyên nhân chân chính khiến thiếu niên cự tuyệt lời đề nghị vừa rồi. Có thiếu nữ xinh đẹp khắp người tràn đầy tiên khí như thế, một thiếu niên nông gia như Tỉnh Ngôn, còn cầu gì nữa?
Nói đến, Trác Bích Hoa tuy dung mạo khí chất cũng đều thuộc hàng nhất, chỉ là hiện giờ theo cảm nhận nếu đem so với khí chất thiên tiên của Linh Y Nhi, thì thật sự không bằng.
"Không nhìn ra một thiếu niên sơn dã bình phàm thế này, lại có thể quen được một nhân vật như thế, cũng không biết nàng ta là con cháu nhà ai!"
Chúng nhân đều tán thán xưng kì ở trong lòng, chưa từng nghĩ đến, những lời của Tỉnh Ngôn vừa rồi, đích xác là lời phế phủ của y.
Tỉnh Ngôn đang không biết chúng nhân vì sao đều có bộ dạng như thấu hiểu gì đấy, nhưng đối với tranh chấp của mấy vị đạo trưởng, thiếu niên lại đột nhiên nghĩ đến một diệu pháp không tệ:
"Các vị đạo trưởng, tạm ngưng tranh chấp, tôi nghĩ ra một phương pháp có thể giải nan đề này!"
"Sao? Phương pháp gì?"
"Chi bằng...ba nhà đạo môn các vị, cùng dựng đạo quan trên Mã Đề Sơn, các vị thấy thế nào?"
"Ách!"
Nghe đề nghị này, chúng nhân đều lặng im. Tỉnh Ngôn không hề biết, Thượng Thanh cung, Diệu Hoa cung cùng Thiên Sư tông, tuy nói là cùng thuộc đạo gia, nhưng bao nhiêu năm nay giữa họ vẫn là cục diện cạnh tranh. Hà huống, Thượng Thanh cung và Thiên Sư tông, vốn ra là một nhà, nhưng do quan niệm trong tu đạo, phát sinh khúc mắc không thể điều hòa, mới dẫn đến Thiên Sư tông đến Hạc Minh Sơn xa xôi, hình thành cục diện ba phái phân tranh như hiện tại.
Tỉnh Ngôn không hiểu nội tình mới đề xuất phương pháp dung hòa này, có điều nó không hợp với suy nghĩ của những người ở đây.
Lập tức trường nhiệt náo trong nhà trở nên lặng ngắt.
Thấy tình hình đó, Tỉnh Ngôn cũng biết đề nghị vừa rồi của mình, rất có thể là một chủ ý ngu xuẩn.
Ngay khi không khí có chút trầm muộn thì nghe ngoài nhà có tiếng gõ chiêng đánh trống đến.
Chúng nhân đang khó hiểu thì bỗng nghe bên ngoài có người cao giọng hét:
"Một nhà Trương thị ở Mã Đề Sơn, mau mau ra nghe thánh chỉ!"
A! Thì ra là có thánh chỉ ban xuống.
Vừa nghe gọi như thế, vợ chồng Trương thị và thiếu niên Tỉnh Ngôn, không dám chậm chạp, vội vàng chạy ra khỏi nhà, quỳ xuống trên tảng đá bằng tiếp chỉ.
Còn những người khác thì không tiện bước ra, vẫn chờ ở trong nhà. Chỉ là, Diệu Hoa cung và Thiên Sư tông cảm thấy có chút kì quái đó là, nghe có thánh chỉ ban xuống, Linh Thành lão đạo của Thượng Thanh cung, mặt đầy vẻ vui mừng.
Nhìn thần sắc lão, hệt như người tiếp đạo thánh chỉ đó chính là lão vậy.
Rất nhanh, nghi hoặc của chúng nhân đã có đáp án.
Người đưa chỉ đến chính là Diêu thái thú của quận thành Nhiêu Châu. Đạo thánh chỉ này chính là sự hồi ứng cho bản tấu điềm lành mà lão nói hôm qua. Chỉ là, Tỉnh Ngôn không ngờ đạo thánh chỉ này lại đến nhanh như thế.
Ý chỉ triều đình rất dài, câu chữ dài dòng đến sáu bảy đoạn, xem ra nhất định là kiệt tác của một vị cao thủ văn học trong triều. Đối với một nhà Tỉnh Ngôn mà nói, mấy từ ngữ hoa lệ trau chuốt đó thật sự nghe không hiểu mấy, cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Đến khi đến đoạn kết mới coi như nắm được chỗ trọng yếu:
Trong thánh chỉ nhắc đến, Mã Đề Sơn có điềm lành đó, có liên quan rất lớn đến đức độ nhiều đời của Trương gia. Vì vậy, triều đình đặc biệt miễn lao dịch tô thuế cho Trương thị, còn ban thưởng mười thất lụa ( một thất dài bốn trượng), vàng ròng bạc trắng mỗi thứ hai mâm để khích lệ.
Quỳ lâu như thế, nhưng khi nghe đã nắm được điểm quan trọng của thánh chỉ, tức thì, vô luận là vợ chồng lão Trương đầu hay là thiếu niên Tỉnh Ngôn, đều cười đến mức không khép miệng nổi!
Nếu như nói sự ban thưởng này vẫn nằm trong tình lý, thì mấy câu cuối trong thánh chỉ lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng nhân, ngoại trừ Linh Thành lão đạo.
Thì ra, cuối đạo thánh chỉ đó nhắc đến, Mã Đề Sơn đột nhiên sừng sững trong mây, cũng là thần công của tạo hóa tự nhiên, núi non linh kỳ thanh tú, cần được tiếp quản bởi người đạo đức cao thâm. Một phen bài trí, quan trọng là câu dưới đây:
"Trẫm nghe danh chúng đạo Thượng Thanh cung trên La Phù Sơn đã lâu, chuyên tâm tu luyện, đạo đức uyên thâm. Nếu như Mã Đề Trương thị có ý hiến linh sơn, thì trong đạo môn, hãy chọn Thượng Thanh cung trước tiên".
Trong nhất thời, đám người Diệu Hoa cung, Thiên Sư tông trong phòng, hết thẩy đều như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu!
Đặc biệt