TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 76:Tuyệt đính chi đăng, chúng sơn vi tiểu.
Hải quan tẫn đầu thiên tác ngạn, sơn đăng tuyệt đính ngã vi phong.
Dật Danh.
Khii Tỉnh Ngôn hiểu được bản thân vừa rồi đã gặp một vị cao sĩ, liền vội vã đuổi theo, nhưng phát hiện, vị đạo nhân lớn tuổi vừa ngâm xướng vừa đi khi nãy, hiện đã không còn thấy bóng dáng, giống như đã biến mất trong khoảng không!
"Ồ! Thần tiên bản lĩnh như thế mà ta lại để lỡ cơ hội, đáng tiếc, đáng tiếc! Xem ra, có lẽ phúc duyên của ta chưa đủ..."
Sơn đạo vắng lặng, chỉ thấy mây trắng lượn lờ trên trời. Nhìn con đường không một bóng người trước mặt, trong lòng Tỉnh Ngôn hơi có cảm giác mất mác.
Nhánh sơn đạo mà thiếu niên hiện đang đứng, nằm ở một bên rừng, phía bên phải trống không, gió núi thổi đến khá mạnh. Đứng trên sơn đạo hoang lương này, trong nhất thời, Tỉnh Ngôn cảm thấy gió núi lùa vào áo hơi lạnh lẽo. Nhớ đến Trần Tử Bình còn nghỉ ngơi trong Bán sơn đình, đành ấm ức quay về.
...
Lúc này trong khu rừng bên trái sơn đạo, có một vị đạo nhân lớn tuổi, đang ngồi trên một khối đá xanh, cởi giày gãi chân không thôi. Chỉ nghe lão ảo não than thở:
"Ai! ham đi đường tắt chi để vấp đá trẹo chân thế này, còn phải mất thời gian ngồi nghỉ...xúi quẩy xúi quẩy!"
Tạm không nhắc đến đạo nhân bị trẹo chân đó, lại nói đến hai người Tỉnh Ngôn và Trần Tử Bình, qua hơn một canh giờ leo núi nữa thì cuối cũng đã đến sơn môn của Thượng Thanh cung. Chỉ thấy một cánh cổng đá cổ xưa, đứng sừng sững ở con đường rẽ lên tòa chủ phong của La Phù Sơn. Cánh cổng đá cao lớn này, hình dáng đơn giản, bề mặt không có chạm trổ hoa văn gì, trên cổng chỉ treo một tấm bảng viết bốn chữ triện chung đỉnh( Chữ triện ngày xưa có lối chữ viết như cái chuông cái đỉnh gọi là chung đỉnh văn):
"La Phù Thượng Thanh".
Hơi nằm ngoài ý liệu của Tỉnh Ngôn đó là, giáo môn hàng đầu vang danh thiên hạ này, cánh cổng là bộ mặt của giáo môn, lại giống như đã lâu năm chưa từng vệ sinh qua, gần hai bên trụ đá, cỏ dại um tùm. Hai trụ đá này, trải qua nhiều năm bị mưa gió tấn công, có nhiều chỗ đã bị xói mòn bong tróc. Trong mấy cái hóc lõm do bị xâm thực đó, cũng đầy cỏ dại xanh um.
Bất quá, cũng chính vì cổ xưa như vậy, mới giúp Tỉnh Ngôn lập tức liên tưởng đến lịch sử lâu đời của Thượng Thanh cung. Có lẽ, do việc không tu sửa làm cho cánh cổng đá bị tàn phá một vài chỗ, mới khiến cho người nhìn cảm nhận được một loại khí chất cổ xưa đặc biệt. Điều này ngược lại với cảnh tượng rực rỡ của mấy giáo môn mới phát triển, càng khiến người ta tự sinh lòng kính trọng!
Đợi khi bước qua cánh cổng đá vào Thượng Thanh cung, theo Trần Tử Bình leo lên đỉnh Phi Vân, ngọn chủ của La Phù sơn, Tỉnh Ngôn mới biết, cái gì là động thiên cảnh giới, cái gì là thần tiên khí tượng!
Vừa rẽ vào lối lên Phi Vân phong, Tỉnh Ngôn phát hiện sơn đạo này còn hiểm hóc hơn so với sơn đạo đã qua. Có vài gờ đá trên đường đi, bề rộng chỉ lọt một người, phía ngoài là vực thẳm sâu không thấy đáy. Lại có một đoạn bậc cấp đá, từ dưới nhìn lên, hệt như dán vào trên vách đá thẳng đứng, trên dưới hoàn toàn không có điểm tựa.
Mặc dù thiếu niên lớn gan, nhưng lần đầu nhìn thấy một đoạn đường núi dốc đứng như thế, cũng không khỏi không rét mà run. Đặc biệt lúc y đi trên đoạn bậc đá lăng không đó, thì chỉ cảm thấy núi non trùng điệp trước mắt, tựa hồ như đang ùn ùn xô tới mình, khí thế đó, khiến cho người thiếu niên lần đầu lên La Phù học nghệ, không ngớt tắc lưỡi tán thán.
Nghe Trần Tử Bình nói, ban đầu lúc mở đường lên Phi Vân phong này, thợ phá núi làm đến chỗ này thì phát hiện thế núi quá hiểm hóc, khó có chỗ bám vào, đừng nói là mở đường, cả đến gần cũng rất khó khăn. Đường núi làm đến chỗ này, tựa hồ biến thành tuyệt lộ. Ngay lúc chúng nhân bó tay không nghĩ ra cách xoay sở, thì có một vị cao nhân tiền bối của Thượng Thanh cung, thi triển đại pháp lực, lăng không dùng đao chặt búa chém trên cách đá dựng đứng này, dựng lên đoạn bậc đá ngoằn ngoèo này.
Tuy đường đã mở, cũng có thể coi là qua lại thuận lợi, nhưng nhánh thạch đạo này, cho dù là treo ở giữa không trung, người đi đường, vừa nghĩ đến bản thân đang trên không đến trời, dưới không chạm đất, tư vị ở giữa âm dương này thật khiến người ta kinh hồn tán đảm. Do đó, bình thường môn nhân Thượng Thanh cần phải qua lại nhánh thạch đạo lăng không này, gọi nó là "Thần Quỷ lộ", thành thần thành quỷ, thì phải xem có thể qua được hiểm đạo này hay không. Đệ tử vừa vào Thượng Thanh cung, cũng có một quy củ bất thành văn, nếu qua được "Thần Quỷ lộ" này, lên Thượng Thanh cung bái phỏng tượng Tam Thanh tổ sư, thì mới chứng minh mình đạo tâm kiên cố, mới chính thức trở thành một môn nhân Thượng Thanh chân chính.
Đợi sau khi tim đập mặt tái qua được "Thần Quỷ lộ", lại trèo lên trên thêm một đoạn, Tỉnh Ngôn bỗng nhiên phát giác, bên cạnh mình, như có những mảnh sương rất mỏng trôi nổi phập phù. Thiếu niên phát giác dị trạng đó, không kìm được quay đầu nhìn. Vừa quay đầu lại thì thấy được cảnh tượng mà suốt đời Tỉnh Ngôn cũng khó quên:
Lúc này, trong quần sơn trước mắt, khắp nơi đều mù mịt những vảy mây trắng lóa. Mây mù trên núi tràn ngập đất trời, đang không ngừng cuồn cuộn bốc lên, hệt như biển mây đó mênh mông không giới hạn. Trong biển mây không ngớt biến ảo, chuyển động, khuếch trương này, có ba ngọn núi xanh rì, mặc cho biển mây ùn ùn lôi kéo, vẫn đứng sững sừng bất động. Dưới sự vây chặt của biển mây mù mênh mông, ba ngọn núi ở trong biển mây lơ lửng, giống hệt như doanh châu tiên đảo hải ngoại trong truyến thuyết, như thật nhử ảo.
Thời khắc đó, ánh nắng tinh khiết từ trên trời đang chiếu xeo xéo xuống ba ngọn núi, soi rọi ba tòa tiên đảo trong mây này sáng lấp lánh, quang hoa thánh khiết óng ánh chớp nháy.
Hiện tại, Tỉnh Ngôn đang đứng trong biển mây, nhìn mây lửng lờ, nhìn núi trầm ngâm, gió núi thổi tới u u. Vào lúc này, thiếu niên tựa hồ cảm thấy như mình đã là tiên nhân trên trời, nhẹ nhàng bềnh bồng, khoáng đạt như hòa lẫn vào không trung, như đang cỡi gió đạp mây phá không mà đi...
Trần Tử Bình thấy thiếu niên bỗng nhiên ngưng lại không đi tiếp, chỉ đứng sững đó si mê ngắm núi non mây khói, trên mặt hiện rõ nét xuất trần, trong nhất thời, cũng không nở lên tiếng quấy rầy y. Qua một lúc lâu, đợi thiếu niên tỉnh táo lại, Trần Tử Bình mới nói với y, ba ngọn núi sừng sững trong biển mây vạn dặm trước mặt y, chính là các ngọn