TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 82:Thanh khâm ngưng viễn, đương đại kế nhi dương mi.
Duy tương chung dạ trường khai nhãn
Báo đáp bình sinh vị triển mi.
Dật Danh.
Trên Thiên điểu nhai thuộc Bão Hà phong La Phù sơn ít người lui tới, người thiếu niên vốn quen lăn lộn nơi đầu đường xó chợ này, đã "Thanh tu" qua nhiều ngày, tựa hồ thiên địa linh khí hấp thụ vào cơ thể, đã quét sách khói bụi trần ai vốn đã bám vào tận xương cốt của y.
Chỉ là, vào đêm trăng sáng như gương này, chứng kiến một thân tiều tụy của tiểu nữ oa Quỳnh Dung, tính cách hào hiệp tận sâu trong đáy lòng thiếu niên, đã không thể ức chế nổi, đột ngột bộc phát ra.
"Tứ Hải đường chủ ta, sẽ thu một đệ tử đầu tiên!"
Lời nói vang vang có lực, âm âm vọng vọng quanh vách phòng.
"Từ giờ trở đi, muội sẽ không phải là một yêu quái!"
Thiếu niên cúi người đối diện với tiểu nữ oa, thốt ra từng chữ từng chữ chân thật.
"A! Ca ca nói Quỳnh Dung không phải là yêu quái, thì Quỳnh Dung nhất định không phải là yêu quái!..."
"Hảo! Ngày mai, ta mang muội cùng đi bẩm rõ chưởng môn, để muội trở thành một đệ tử trong Tứ Hải đường của ta".
"A! Chỉ là....vì sao phải làm đệ tử chứ? Muội chỉ cần có thể ngày ngày thấy ca ca là được rồi..."
"Bởi vì ta muốn hai huynh muội ta, đều đường đường chính chính ở tại Thượng Thanh cung này!"
Nhưng tiểu cô nương Quỳnh Dung đó, thì không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của thiếu niên. Đối với cô nhóc mà nói, chỉ cần biết đại ca ca thích mình, thật lòng muốn mình ở bên cạnh, thì gì cũng được cả.
Hiện tại, Quỳnh Dung đã ngủ trên giường của Tỉnh Ngôn, còn Tỉnh Ngôn thì kê cái chõng tre nằm kế bên.
Trên giường đá, vị tiểu thiếu nữ tâm tư đơn thuần, cảm thấy như đã tìm được chỗ an toàn nhất, rất mau chìm vào trong giấc ngủ.
Vài sợi trăng bạc, len qua khe cửa chảy vào, tụ trên gương mặt khả ái của cô nhóc.
Quỳnh Dung ngủ rất say, nhưng thiếu niên bên cạnh lại khó mà ngủ được. Nằm trên chiếc chõng tre mát lạnh, hai mắt Tỉnh Ngôn ráo hoảnh, chăm chăm nhìn lên trần nhà u ám. Trong lòng y hiện đang khẩn trương tính toán, ngày mai phải đối đáp với chưởng môn thế nào.
Thân đã ở Thượng Thanh cung nhiều ngày, đối với tập tục của Thượng Thanh cung, cũng đã coi là hết sức am hiểu. Tuy đã trù tính kế hoạch, nghĩ ra một câu chuyện hoàn toàn hợp lý, nhưng Tỉnh Ngôn hiểu rõ, ngày mai bản thân phải đối diện, là Linh Hư chân nhân cao thâm mạc trắc, hành động ngày mai, có thể nói không nắm chắc được một phần!
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn xoay mặt nhìn tiểu nữ oa Quỳnh Dung đang say ngủ, trên hai má phúng phính nét trẻ con, hiện đang loáng thoáng nét cười hạnh phúc. Nét cười thoảng ngọt ngào đó, ở trong mắt Tỉnh Ngôn, cảm thấy rất yên bình, an tường. Ngắm gương mặt vô ưu vô lự đó, tâm tình đang khẩn trương của Tỉnh Ngôn, dường như cũng bình hòa trở lại.
"Hà, ngày mai cứ thuận theo tự nhiên mà làm".
Nghĩ như thế, vị thiếu niên đường chủ của Tứ Hải đường, cũng dần dần chìm vào giấc mộng.
Sớm ngày thứ hai, rửa mặt mũi xong, Tỉnh Ngôn dắt theo Quỳnh Dung, chuẩn bị đi lên Thượng Thanh điện trên Phi Vân đỉnh, bái kiến chưởng môn Linh Hư Tử.
Bất quá, tiểu cô nương Quỳnh Dung có chút thắc mắc đó là, vị đại ca ca này của nó, bận bịu sắp xếp mấy cuốn sách vào trong bọc, lại đem một cây sáo ngọc dắt vào hông. Cuối cùng, còn cầm chặt một cây kiếm lớn cùn lụt xấu xí, nhắm mắt lẩm nhẩm mấy câu, sau khi nói mấy câu kì quái thì dắt nó sau lưng.
"Tỉnh Ngôn ca ca, chỗ của chưởng môn có xa không?"
Quỳnh Dung cảm thấy vị đại ca ca này của nó, bộ dạng giống như đi rất xa, mang theo nhiều thứ, thì thấy có chút kì quái. Vừa rồi, lúc rửa mặt ở dòng suối đó, Tỉnh Ngôn đã đem danh tính của y, nói cho nó biết.
"À, không xa đâu. Bất quá mấy vật yêu thích này ca ca luôn mang theo bên người".
Thiếu niên đáp lời.
Sau khi dặn dò Quỳnh Dung mấy câu quan trọng thì định lên đường. Chỉ bất quá, lúc ra cửa, Tỉnh Ngôn hơi ngập ngừng một chút:
"Có nên nói qua một tiếng với Trần Tử Bình hay không? Dù sao huynh ấy cũng biết bổn tướng của Quỳnh Dung".
Nghĩ thoáng qua, thiếu niên quyết định: Không cần.
"Hôm nay ta nhất định phải thu được tên đệ tử Yêu quái này. Trần đạo huynh biết sớm hay muộn, thì có khác biệt gì? Trước tiên vẫn phải được cái gật đầu của Linh Hư chưởng môn. Được thì được, không được thì thôi!"
Thế là, Tỉnh Ngôn đi trước dẫn đường, Quỳnh Dung lẽo đẽo theo sau. Hai thiếu niên nam nữ một lớn một bé, nhằm hướng Hội tiên kiều khúc khuỷu mà đi.
Đi trên sơn đạo, tiểu cô nương Quỳnh Dung đang lí lắc ngó nghiêng xung quanh, bỗng chớp chớp đôi mắt to, hỏi Tỉnh Ngôn:
"Tỉnh Ngôn ca ca, vì sao nhất định phải đi xin người chưởng môn gì gì đó, thì Quỳnh Dung mới có thể thành đồ đệ của huynh?"
"..."
Ngay khi thiếu niên cố gắng giải thích mục đích chuyến đi này cho tiểu nữ oa chưa hiểu thế sự ở trước mặt, thì trên sơn đạo chật hẹp phía trước, đang đi đến hai vị nữ đệ tử của Thượng Thanh cung.
"Ách...sao lại đụng phải cô ta!"
Thì ra hai nữ đệ tử đang từ xa đi đến, người đi đầu, chính là vị Đỗ Tử Hành hất ngã y mấy hôm trước.
Đang định kéo Quỳnh Dung tránh sang một bên, thì không ngờ hai người Đỗ Tử Hành đó, đã đến trước mặt.
"Úy? Đây là hài tử nhà ai? Vì sao lại đi theo ngươi?"
Hiện tại, trên mặt vị nữ đệ tử xinh đẹp này, đang lạnh như băng, hoài nghi nhìn Tỉnh Ngôn.
"À...muội ấy là một cô nhi hôm qua ta gặp được dưới La Phù sơn. Nó hiện tại cô khổ không nơi nương tựa, đang muốn vào làm môn hạ Tứ Hải đường ta".
"Thật chứ?"
Hai chữ ngắn ngủi của Đỗ Tử Hành, lại như đã chứa