TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 91:Ngôn tồn gia ý, hân nhiên hữu hội vô tâm(I).
Vị Thanh Dương đạo trưởng phụ trách canh giữ Thiên Nhất Tàng Kinh các của Thượng Thanh cung, tính tình quả thật có chút từ tốn. Cũng không biết liệu có phải do vị tiền nhiệm là lão đạo Thanh Hà, chính vì quá thoải mái, bừa bãi, mới gây ra sai lầm lớn hay không, mà Thượng Thanh cung rút kinh nghiệm, giáo huấn, khảo sát cẩn thận, mới chọn Thanh Dương đạo trưởng tính tình trầm tĩnh làm các chủ của Thiên Nhất Tàng Kinh các.
Do đó, Tỉnh Ngôn cho rằng lời của Thanh Dương đạo trưởng đã nói xong, liền xoay người chạy đến chỗ "Đan Hà Quỹ" mà lão chỉ. Thanh Dương đạo trưởng vẫn còn nửa đoạn sau rất quan trọng chưa kịp nói.
Thế là, khi Tỉnh Ngôn ở trước khung kệ Đan Hà Quỹ, chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm kinh thư có "Húc diệu huyên hoa quyết", thì tai mới nghe được một câu của Thanh Dương đạo trưởng truyền tới:
"...Đan Hà Quỹ không thể tùy tiện đến gần!"
"Ách?"
Nghe được câu nói này, tay của Tỉnh Ngôn vừa động vào kinh quyển, lập tức ngừng lại:
"Chẳng lẽ tìm sách trong Đan Hà Quỹ, còn có điểm quan trọng gì hay sao?"
Lập tức, người thiếu niên rất biết nghe lời này, vội ngừng tay lục lọi, quay người chạy đến trước mặt Thanh Dương đạo trưởng, cung kính hỏi:
"Không biết đạo trưởng có gì chỉ dạy?"
Nhưng phát hiện, vị Thanh Dương đạo trưởng trước mặt, hiện tại mặt đầy cổ quái. Sau khi trầm ngâm một hồi lâu, mới hơi lúng túng nói:
"Ách...cũng không có gì. Trương đường chủ tìm trong Đan Hà Quỹ, lưu ý một chút thì chắc không khó tìm được".
"Vâng. Xin theo lời của các chủ".
Thiếu niên cung kính đáp, sau đó thần sắc vô cùng khó hiểu, lại quay người đến Đan Hà Quỹ ở góc Đông nam, bắt đầu chuyên tâm tìm bổn kinh thư mà Thanh Dương đạo trưởng chỉ.
Quả không sai, không mất bao nhiêu thời gian, Tỉnh Ngôn đã tìm được quyển "Thái thượng đại quang minh thần chú phẩm". Sau khi tìm được, cẩn thận lấy kinh quyển này xuống, Tỉnh Ngôn tìm một chỗ sạch sẽ ở bên cạnh, ngồi xếp bằng ở đó, đọc kỹ nội dung ghi trong kinh quyển này.
Tạm bỏ qua thiếu niên đang chuyên tâm nghiên cứu kinh quyển, lại nói vị Thanh Dương đạo trưởng đó, hiện tại mặt vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Thì ra, Thanh Dương vừa rồi nói Đan Hà Quỹ đó không thể tùy tiện đến gần, không phải là hư ngôn. Kinh thư chất trong Đan Hà Quỹ này, nếu muốn tu tập, người tu tập phải có đạo lực không kém. Nếu đạo lực tu vi không đủ, còn muốn cường hành tu luyện, thì không chỉ vô ích, ngược lại còn rất tai hại.
Do đó, để tránh đệ tử hậu bối tham công liều lĩnh mà lãnh hậu quả, ảnh hưởng đến tu hành, tiền bối trưởng lão trong Tàng Kinh các, xung quanh Đan Hà Quỹ này, bày bố một tòa ngũ hành trận nho nhỏ, tên là "Tốn Bích trận". Nếu như có đệ tử Thượng Thanh cung đạo lực tu vi không đủ, lúc đến gần Đan Hà Quỹ, tòa "Tốn Bích trận" này sẽ tự nhiên phát động, cản trở không cho đến tìm kinh quyển.
Tuy tòa trận pháp này cũng kiêm luôn tác dụng phòng vệ, chỉ có điều nếu là tặc đồ có thể lẻn vào Tàng Kinh các, thì đã không phải là tiểu tặc. Tòa trận pháp nhỏ này căn bản không có tác dụng.
Kì thật, vừa rồi Tỉnh Ngôn một lòng nghĩ đến việc tìm cách che dấu thuật Phệ hồn, không hề lưu ý. Nếu như lưu tâm một chút, thì sẽ phát hiện ở trên bức tường cách đó khá xa, có treo một tấm mộc bài, trên mặt có ghi chú chuyện này.
Bất quá, tuy không có lưu tâm, nhưng may mà Tỉnh Ngôn niên kỉ tuy nhỏ nhưng đạo lực không phải không có. Thái hoa đạo lực của y qua một thời gian tu luyện, không biết đã tinh tiến bao nhiêu, nhưng cũng có thể coi là hết sức tinh thuần. Tòa ngũ hành trận nhỏ bé này, tự nhiên không thể ảnh hưởng đến y.
Chỉ có điều, nội tình này Thanh Dương đạo trưởng không hề biết, vì vậy cứ ở đó nghi hoặc không thôi:
"Quái lạ! Vị Đường chủ Tứ Hải đường này, nghe nói nhập môn chưa đến hai tháng. Xem niên kỷ của y, cũng chỉ khoảng chừng mười sáu mười bảy, không biết làm thế nào có thể thông qua Tốn Bích Trận?"
Sau một hồi suy nghĩ, vị Thanh Dương đạo trưởng hành sự cẩn thận này, nghĩ được một khả năng hợp lý:
"Chẳng lẽ trận pháp này quá lâu ngày, hôm nay mất đi hiệu dụng?"
Ý nghĩ này xuất hiện, càng ngẫm càng thấy có lý.
Có được ý nghĩ này, vị các chủ Tàng Kinh các liền gọi một đệ tử đang quét bụi không xa chỗ đó. Tiểu đạo đồng Tịnh Hành thấy sư phó gọi, vội chạy qua, cúi người cung kính nói:
"Không biết sư phụ có gì phân phó?"
"À, là thế này, có cuốn Âm chất đại định kinh, vi sư muốn xem một chút. Ngươi đến Đan Hà Quỹ lấy cho vi sư".
"Vâng..hả?"
Ban đầu chưa có phản ứng. Nhưng khi nghe rõ ý trong lời của sư phụ, tên tiểu đạo đồng Tịnh Hành niên kỉ xấp xỉ Tỉnh Ngôn cả kinh, nhịn không được lên tiếng:
"Sư phụ, ngũ hành trận trước Đan Hà Quỹ, đồ nhi không phải vẫn không thể..."
Vừa nói đến đây, thì nghe sư tôn của hắn hòa hoãn đáp:
"À, ngươi cứ đi. Vi sư tự biết làm thế nào".
Nhìn dáng vẻ cao thâm mạc trắc của sư tôn, Tịnh Hành cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ôm một bụng mê hoặc, đi đến Đan Hà Quỹ.
Phía sau hắn, Thanh Dương đạo trưởng đang vuốt râu nghĩ:
"Hà...tuy nói Tịnh Hành đồ nhi của ta, tu vi còn nông cạn, nhưng so ra vẫn phải mạnh hơn thiếu niên vừa nhập giáo đó chứ? Nếu như nó cũng có thể đến gần Đan Hà Quỹ, thì nhất định Tốn Bích trận đã mất công hiệu".
Tạm không nhắc Thanh Dương sư phụ, đã bắt đầu suy nghĩ đến việc bố trí một tòa trận pháp mới, lại nói tên tiểu đồ nhi Tịnh Hành của lão, theo lời của sư phụ, đi về phía Đan Hà Quỹ. Ngay khi Thanh Dương đạo trưởng thầm cho rằng,