Không biết trôi qua bao lâu, tiếng kêu la đau đớn ngày càng ít đi.
Trương Hàn lúc này đang nằm dưới đất, hai mắt hắn chảy ra hai hàng huyết lệ, miệng nhẹ giọng thống khổ rên rỉ.
Liễu Như Mộng đứng ở một bên lo lắng đi đi lại lại, miệng còn nhỏ giọng thì thầm:"Tại sao lại như vậy? Lần trước ta cũng không có như hắn thống khổ, liệu có hay không chơi xong?"
Càng nghĩ nàng càng lo, Liễu Như Mộng vò đầu bức tóc có chút hối hận không nhắc nhở tiểu tử này.
"A!!!" Trương Hàn không biết lúc này nhận cái gì kích thích, bỗng nhiên ôm đầu thống khổ rống lên.
Cùng lúc đó xung quanh Trương Hàn nổi lên từng đợt hắc sắc khí thể, càng ngày càng dày đặc hắc khí làm cho Trương Hàn diện mục khó thấy rõ.
Nhưng vẫn có thể thấy một bóng người tràn đầy máu me, cực kì thê thảm quằn quại bên trong.
"Xong, chơi xong." Liễu Như Mộng mặt mày xám xịt nói.
Trương Hàn cả khuôn mặt đều có một loại mơ hồ khó thấy, máu che lại hết cả khuôn mặt, đằng sau lưng thì không biết lúc nào đã xuất hiện Bất Tử Ma Hồn.
Bất Tử Ma Hồn lẳng lặng xếp bằng, mà vốn là vô diện vô mục Bất Tử Ma Hồn lại xuất hiện một khuôn người mặt, chính là Trương Hàn.
Chỉ là Bất Tử Ma Hồn khuôn mặt là Trương Hàn khi trưởng thành, khuôn mặt vô biểu tình, còn ánh mắt của nó có phần băng lãnh vô tình.
"A!A!A!!" Trương Hàn khi Bất Tử Ma Hồn xuất hiện, thống khổ nhận được không những không giảm mà lại phản tăng, làm hắn kêu la càng lớn, Trương Hàn lúc này có loại muốn tự sát cảm giác, thống khổ này không phải là con người có thể tiếp nhận.
Trương Hàn cảm giác như minh đang dạo quanh 18 tầng Địa Ngục, lúc thì nóng lúc thì lạnh, cơ thể thì như bị đao cắt từng miếng thịt.
Xoẹt xoẹt.
Trương Hàn không hiểu sao lại bỗng dưng xé đi áo của mình. Da thịt của hắn hiện lên huyết sắc, mồ hôi lạnh chảy khắp người, khí vụ trên cơ thể từ từ phát ra, trên cơ thể Trương Hàn nhìn kỹ còn thấy một số gân mạch dữ tợn hiện lên, đặc biệt nhất là trên lưng Trương Hàn từ từ nổi lên hai cái bướu thịt.
Bướu thịt nhìn qua cực kỳ khủng bố, bên trên còn có hai loại hắc sắc và huyết sắc ma văn chuyển động
Liễu Như Mộng thấy cảnh này, nàng trực tiếp trợn mắt há mồm.
Cùng lúc đó Bất Tử Ma Hồn sau lưng Hắc Khí như đang tập trung lại.
Bất Tử Ma Hồn sau lưng Hắc Khí càng đậm, thì trên lưng Trương Hàn hai cái bướu thịt càng lớn, tiếng kêu la của hắn cũng càng thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Như Mộng mắt sáng lên nói:"Thì ra là Ma Hồn thuế biến, tiểu tử ngươi vốn là đã vượt qua thí luyện của Lục Đạo Giới Chỉ, làm ta sợ muốn chết."
Liễu Như Mộng vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó nàng gãi gãi mình đầu:"Giờ ta phải làm sao?"
Làm sao?Làm sao?Làm sao? Từng chữ làm sao hiện lên trong đầu Liễu Như Mộng.
Liễu Như Mộng ngẩn người, không một chút chú ý tới Trương Hàn đang nằm dưới đất không còn kêu la thống khổ, trên lưng hai cái bướu thịt đã to bằng đầu người, nhìn qua cũng đã sắp tới giới hạn chuẩn bị nổ tung.
Phốc!
Một tiếng phốc làm tỉnh đang tự mình nghị vấn Liễu Như Mộng, nàng nhìn qua Trương Hàn thì trực tiếp trợn tròn cả hai mắt.
"Bố...bốn tay?" Liễu Như Mộng nói.
Trương Hàn lúc này thì nằm sấp ngất đi, trên lưng xuất hiện hai cái cánh tay có hai màu hắc sắc và huyết sắc ma văn lẫn lộn.
Sau lưng hăn Bất Tử Ma Hồn cũng như vậy, cũng là có thêm hai cánh tay.
Bất Tử Ma Hồn bỗng nhiên tiến nhập thân thể Trương Hàn rồi biến mất, theo sau hai cái tay sau lưng Trương Hàn cũng rút đi.
"Chuyện gì vừa xảy ra?" Liễu Như Mộng trực tiếp mộng bức, nàng trợn to ánh mắt lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Việc này cũng không trách được nàng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng không thấy kì lạ mới là lạ.
Liễu Như Mộng hơi định lại tâm thần thì lại gần Trương Hàn, tay ngọc chạm chạm má Trương Hàn nói:"Tính, tỉnh lại!"
Trương Hàn vừa nghe nàng nói thì cơ thể trực tiếp làm ra phản ứng, nhục thân của Trương Hàn lỗ chân lông chảy ra một loại máu đen hôi thối, chất bẩn chảy ra.