Nhìn ly cafe đã lạnh ngắt trên bàn, Trọng Hải suy tư một hồi lâu, cuối cùng thở dài một cái rồi bắt đầu câu chuyện.
"Năm chị ấy học năm hai đại học, trong một lần giao lưu với các doanh nghiệp trong nước khi họ đến trường tìm kiếm nhân tài, anh ta đã để ý đến chị ấy, vì chị ấy vừa là hoa khôi của trường, lại vừa là sinh viên xuất sắc của khoa.
Ban đầu chị ấy cũng không có để ý, vì không quan tâm đến vấn đề kia.
Nhưng vì anh ta theo đuổi quá, dai như một con đỉa vậy, ở trường đã đành, cũng theo về đến tận nhà.
Về sau, không biết anh ta giở chiêu trò gì, chị ấy lại đồng ý qua lại với anh ta.
Nói thật, em chẳng ưa anh ta chút nào.
Cái mặt chỉ coi được một chút, so với em thua xa a!"
Trọng Hải vừa nói vừa cười tự khen mình.
Ngẩng đầu lên nhìn Khải Phong, anh cười gian xảo: "Hì, còn so với anh rể a, thua xa lắc!"
Khải Phong cười như không cười nhìn cậu em vợ, xem như cậu có mắt nhìn.
Thở dài một cái nữa, Trọng Hải nói tiếp:
"Thời gian qua lại với anh ta được chừng hai năm thì anh ta cầu hôn.
Nhưng chị không có nhận lời, nói đợi học xong đại học rồi tính tiếp.
Bên nhà anh ta cũng vui vẻ chấp thuận.
Khoảng thời gian đó, chị ấy cũng chỉ thỉnh thoảng đi với anh ta ít lần, vì cả hai đều bận rộn.
Anh ta lớn hơn chị những bảy tuổi, còn lớn hơn anh hai em một tuổi luôn, dĩ nhiên cũng là đã đi làm.
Còn chị em thì chỉ lo học, nên phần lớn những ngày cuối tuần, anh ta sẽ đến nhà em đóng đô, hai người rất ít đi riêng cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị lại muốn học lên cao học, nên cứ thế học tiếp.
Còn anh ta có vẻ như không muốn chị ấy học tiếp, có đoạn thời gian không gặp nhau.
Cuối cùng anh ta lại mò đến làm huề, rồi xin được đính hôn trước.
Chị vẫn là băn khoăn chưa có chính thức đồng ý.
Sau đó không biết anh ta lại tiếp tục giở trò gì, chị ấy vậy mà lại đồng ý.
Hai nhà chính thức bàn chuyện xong xuôi, ngày đính hôn cùng kết hôn cũng định xong.
Vậy mà trước ngày đính hôn chỉ còn hai tuần, chị ấy lại xảy ra chuyện!"
Nói đến đây, ánh mắt Trọng Hải trở nên lạnh lẽo.
Hễ mỗi lần nhớ đến chuyện này, lòng anh lại đau thắt.
Giá như lúc ấy anh quan tâm đến chị một chút, nói chuyện nhiều với chị hơn một chút, còn có, nói lên suy nghĩ của bản thân về người kia, có lẽ chị đã không xảy ra chuyện đau lòng này.
Chỉ trách bản thân anh không thể giúp chị trong lúc chị cần nhất.
Người làm em trai như anh, còn là một người đàn ông, lại không thể giúp được người chị mà anh yêu thương, thật hổ thẹn.
Thấy Trọng Hải im lặng không nói nữa, Khải Phong trong lòng cũng quặn thắt lại.
Đã đi đến nước này, ngày kết hôn cũng đã được định, vậy mà hắn ta lại có thể đối với cô tàn nhẫn như vậy hay sao? Hắn có đáng là đàn ông hay không đây?
"Sau đó thế nào?" Khải Phong lên tiếng hỏi.
Trọng Hải cười mỉa mai, xen lẫn chút tư vị chua xót, cất giọng: "Hắn ta không biết an phận, không biết quý trọng chị ấy.
Sau lưng chị ấy làm ra điều tồi tệ, phản bội chị ấy.
Sau khi chị biết được, đòi chia tay.
Hắn ta không đồng ý, lại có thể mặt dày mày dạn lớn tiếng xin lỗi!"
Trọng Hải lòng quặn lại từng cơn, cất giọng cười đau thương: "Anh thấy thật nực cười phải không? Phản bội rồi đến nói xin lỗi là xong sao? Có một lần sẽ lại có lần hai, lần ba.
Cứ mỗi lần lầm lỗi thì lại đến xin lỗi là có thể cho qua mọi chuyện hay sao? Trò cười!"
Khải Phong ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.
Hắn ta quả nhiên không phải là người!
"Chị một mực đòi chia tay, quyết không tha thứ cho hắn.
Hắn thì cứ một câu yêu chị, hai câu không thể sống thiếu chị.
Đến ba mẹ hắn cũng đến giúp hắn nài nỉ.
Kết quả..
Ha ha ha!"
Trọng Hải cười đầy bi thương.
Kết quả sao? Anh đời này không bao giờ quên khoảnh khắc nhìn thấy người chị mà mình yêu thương nhất lồng lộn như một con thú bị thương, quằn quại đến tê tâm liệt phế.
Anh hận, hận đến nỗi không thể ngay lập tức xé xác cái kẻ bất nhân vô tính người kia.
Chính là, anh không có năng lực làm gì hắn, chứ đừng nói đến trừng trị hắn.
Nếu như cho anh cơ hội, anh sẽ để hắn sống không bằng chết, sẽ khiến hắn phải trả giá vì hành động ngu xuẩn mà hắn đã làm, phải gấp trăm ngàn lần anh mới hả dạ.
"Kết quả?" Khải Phong chờ đợi không nổi nữa, quyết định lên tiếng hỏi.
"Kết quả sao?" Trọng Hải lặp lại câu hỏi của anh, lại cười một cách đầy đau đớn.
"Chị ấy bị tổn thương sâu sắc.
Trở thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma.
Anh có bao giờ nhìn thấy người điên hay không? Là điên chứ không phải bị thần kinh! Chị ấy là vì quá sợ hãi, quá uất ức cùng thống khổ.
Suốt hơn hai tháng ở khoa thần kinh, phải tiêm biết bao nhiêu mũi an thần, chị ấy mới có thể bình tĩnh.
Nhìn trên cánh tay chằng chịt những vết kim tiêm, em không thể nào bình tĩnh được!"
Trong đầu Khải Phong tưởng tượng hình ảnh khi ấy của cô, anh thật sự không thể giữ lòng an ổn được.
Người phụ nữ đáng được nâng niu trên tay, lại phải chịu dày vò khổ sở như vậy! Nếu như lúc ấy anh tận mắt nhìn thấy, có lẽ anh sẽ thật sự đi giết chết hắn ta!
"Còn hắn ta thì sao?"
"Hắn ta sao?" Trọng Hải lại nở nụ cười mỉa mai.
"Trong lúc chị ấy phải chịu dày vò, anh ta không biết trốn đi nơi nào.
Người nhà em thì chạy đôn chạy đáo tìm