Sau khi dùng cơm trưa tại khách sạn, Khải Phong cùng Diễm Linh trả phòng rồi trở về Sài Gòn.
Cô chính là đang cân nhắc về việc đính hôn, dời ngày lại hoặc là đơn giản đi một chút, không cần ba mẹ anh phải đi đi lại lại như vậy.
Nhưng là cô không thể tự quyết định được, phải hỏi qua ý kiến ba mẹ.
Trước mắt vẫn là bàn bạc cùng họ trước rồi nói với anh sau, bởi cô biết chắc rằng anh sẽ không đồng ý, nhưng là lời ba mẹ cô nói, có lẽ anh sẽ miễn cưỡng nghe.
Xe dừng lại trong sân ngôi biệt thự, trời lúc này cũng đã về chiều.
Thời điểm này trong nhà cũng chỉ có ba mẹ cô, Trọng Hải đi làm còn chưa về.
Bước vào nhà, nhìn quanh một lượt đều không thấy bóng dáng Trọng Huy cùng Mộc Diệp, có lẽ là đang ở trong phòng làm việc rồi.
Cô liền cùng anh đi vào trong ấy.
Mở cửa phòng, quả nhiên thấy hai người họ đang tất bật với đống đồ ở dưới sàn, hẳn là đang chuẩn bị hàng để gửi đi.
Cô bước tới, lên tiếng chào: "Ba, mẹ, con mới về!"
Khải Phong cũng lên tiếng: "Bác trai, bác gái!"
Nghe tiếng gọi, Trọng Huy cùng Mộc Diệp ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Về rồi hả con? Sao không ở chơi thêm ít ngày?"
"Dạ, ba, mẹ! Tụi con có chuyện muốn thưa.
Ba mẹ xong việc chưa ạ?" Cô lên tiếng hỏi.
Nghe giọng điệu con gái có phần khá nghiêm túc, Trọng Huy liền bỏ lại việc đang làm, đứng dậy.
"Uhm! Việc cũng không quan trọng.
Hai đứa ra phòng khách đợi ba mẹ một lát".
"Dạ, ba!"
Cô mỉm cười rồi cùng Khải Phong trở ra phòng khách.
Một lát sau, Trọng Huy cùng Mộc Diệp cũng đồng thời xuất hiện.
An vị trên chiếc ghế đối diện hai đứa nhỏ, Trọng Huy lên tiếng hỏi: "Hai đứa có chuyện gì sao?"
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, sau đó quay lại đối diện Trọng Huy cùng Mộc Diệp.
Hít sâu một hơi, cô cất giọng: "Ba, mẹ! Con cùng Khải Phong dự định ngày 9 tháng 9 sẽ đính hôn!"
Nghe lời này, hai vị trưởng bối đều tỏ ra sửng sốt, đồng thời quay sang nhìn nhau, cân nhắc về tính chân thực của lời nói.
"Nhanh như vậy?" Trọng Huy lên tiếng hỏi.
"Dạ! Bởi vì Khải Phong còn có công việc, không thể ở đây lâu.
Còn có, sau khi đính hôn, con cũng sẽ cùng anh ấy qua đó.
Ba mẹ không phản đối chứ?"
Lần này hai vị trưởng bối mắt còn mở to hơn, không ngờ chỉ mới qua một ngày, lại có thể khiến nó ra quyết định này.
Ông bà vui mừng không kịp, nói chi đến phản đối.
"Con chắc chắn? Đã suy nghĩ kỹ càng sao?" Ông hỏi lại.
"Dạ!" Cô gật đầu khẳng định.
"Con đã suy nghĩ kỹ càng, cho nên mới ra quyết định này! Ba không tin tưởng con gái ba sao?"
Trọng Huy nhìn con gái, sau đó quay sang nhìn người ngồi cạnh nó, muốn nghe một câu từ đối phương.
Khải Phong nhận được ánh mắt thăm dò từ trưởng bối, liền lên tiếng: "Dạ, chúng con đã quyết định, mong hai bác chấp thuận.
Vài ngày nữa ba mẹ con sẽ về Việt Nam thưa chuyện cùng hai bác!"
Trọng Huy nhìn Khải Phong suy nghĩ sâu xa.
Ngay đến việc hai nhà gặp nhau nói chuyện cậu ta cũng đã suy nghĩ chu toàn, ông còn có thể nói gì được đây.
Hơn nữa, đứa con gái rượu của ông đã chịu nghĩ đến chung thân đại sự, ông há lại không vui mừng?
Vui mừng thì vui mừng, nhưng vì hạnh phúc cả đời của nó, ông vẫn phải cân nhắc.
"Khải Phong, vào trong cùng bác một chút!" Trọng Huy sau khi suy nghĩ thấu đáo liền lên tiếng.
Khải Phong khẽ nhướng mi, chỉ hơi bất ngờ một chút mà thôi.
Trước đó anh cũng đã từng nghĩ đến điều này, sẽ không suôn sẻ như vậy, hai vị trưởng bối cũng sẽ tra hỏi anh.
Nhưng là, anh chỉ không ngờ ông ấy lại trực tiếp đề nghị trước mặt mọi người, còn là nhanh như vậy.
"Ba!"
Cô nhíu mày gọi Trọng Huy.
Chính là không ngờ tới ông ấy lại ngay lập tức muốn cùng Khải Phong nói chuyện.
Đơn thuần chỉ là nói chuyện, hay là tra hỏi đây? Cô dĩ nhiên mang vài phần bất an cùng lo lắng.
"Bé à!" Ông mỉm cười.
"Ba chỉ muốn cùng con rể tương lai thương lượng một chút.
Con không cần phải khẩn trương như vậy.
Sợ ba ăn thịt nó sao?"
Khải Phong nhìn cô khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu một cái, chính là muốn cho cô sự yên tâm.
Lúc này mi tâm cô mới từ từ giãn ra.
Chuyện nên đến cũng phải đến mà thôi.
Sau khi an vị trên ghế bàn làm việc, Trọng Huy bắt đầu lên tiếng.
"Bác không hề có ý phản đối chuyện của hai đứa.
Có điều, bác vẫn muốn biết rõ một số chuyện".
Khải Phong không chần chừ, liền trả lời: "Con hiểu.
Bác có vấn đề gì cần giải đáp, con sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì!"
Trọng Huy khẽ gật đầu một cái.
Cậu ta đã thẳng thắn như vậy, ông dĩ nhiên không khách sáo.
Liền nói: "Về gia đình con cũng như bản thân con, bác biết đều không đơn giản như những gì bác Thu Ngọc