Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của người đối diện, Trọng Huy cũng thấy tâm trạng trở nên bình ổn hẳn.
Hít sâu một hơi, ông lên tiếng: "Thâm tâm bác thật sự rất mong con Bé có thể bỏ qua quá khứ mà tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
Nó được hạnh phúc, bác dĩ nhiên ủng hộ hết mình vì lựa chọn của nó, gia đình vẫn là chỗ dựa vững chắc cho nó đến suốt đời.
Vì vậy!"
Trọng Huy im lặng một chút rồi nói tiếp: "Nếu như sau này nó muốn trở về, hoặc giả, đoạn hôn nhân này không thể tiếp tục vì bất cứ lý do gì, bác đều sẽ ủng hộ và tôn trọng quyết định của nó.."
"Bác trai!"
Nghe đến đây, Khải Phong dường như đã muốn đính chính, nhưng Trọng Huy đã kịp thời giơ tay ngăn lại.
"Nghe bác nói hết đã!"
Khải Phong nhất thời không thể lên tiếng, chỉ có thể im lặng nghe trưởng bối tiếp tục lời nói đang dở.
"Bác biết con sẽ cho rằng ta lo xa, nhưng là, bất cứ chuyện gì đều sẽ không thể tuyệt đối không xảy ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn, nhỏ hay to mà thôi.
Cho nên..
Bác hy vọng, nếu như hai đứa không thể tiếp tục đoạn hôn nhân này, mong rằng con sẽ cho nó trở về với bác, có được không?"
Nhìn nét mặt của người đối diện, Khải Phong cũng ít nhiều hiểu được tâm ý của bậc làm cha làm mẹ.
Nhưng là, anh không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Những lời ông ấy nói như đánh vào lòng anh, nhưng là, cho dù thế nào, anh cũng không thể để cô rời xa anh với bất cứ lý do gì.
"Bác trai!"
Khải Phong nhìn Trọng Huy, nói lên suy nghĩ của mình.
"Con hiểu ý của bác, nhưng là, hôn nhân không phải trò đùa, muốn bỏ là bỏ được.
Cho nên, dù bất cứ giá nào, con cũng không buông bỏ cô ấy, càng không để cô ấy rời xa con!"
Anh nhìn Trọng Huy bằng ánh mắt kiên định, tiếp tục: "Hoặc giả nếu như giữa chúng con có xảy ra khúc mắc, con cũng xin bác cho chúng con cơ hội, không thể chỉ vì một chuyện nào đó mà khiến cho đoạn hôn nhân này bị đứt đoạn.
Con cam đoan nhất định không để chuyện đó xảy ra.
Xin bác tin tưởng con!"
Nhìn sự chân thành của người đối diện, Trọng Huy cảm thấy an tâm vô cùng.
Con gái đã tìm được người đàn ông thật sự yêu thương nó, người làm cha như ông cũng chỉ cầu mong cho nó hạnh phúc viên mãn mà thôi.
"Được, bác tin tưởng con!" Trọng Huy cười hòa nhã rồi nói tiếp.
"Có lẽ là bác lo xa rồi.
Hơn nữa, khi đó bác sĩ chỉ nói là khả năng thấp, chứ không phải hoàn toàn không có khả năng.
Bác tin kỳ tích sẽ luôn xuất hiện.
Cũng giống như con Bé gặp được cháu, bác cũng cho rằng đó là một kỳ tích rồi!"
Khải Phong nghe vậy, khẽ lắc đầu: "Bác đừng nói như vậy, con gặp được cô ấy mới chính là kỳ tích.
Con cũng tin tưởng kỳ tích luôn xuất hiện.
Diễm Linh là người lương thiện như vậy, con tin ông trời sẽ không quá tàn nhẫn đâu!"
"Uhm!" Trọng Huy lúc này đã hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
"Bác chúc hai đứa hạnh phúc!"
"Con cảm ơn bác!"
"Không cần khách sáo như vậy.
Đã sắp trở thành người một nhà rồi!"
Sực nhớ ra một chuyện, Trọng Huy cất lời: "Phải rồi, con nói khi nào ba mẹ con qua?"
Anh xém chút cũng quên khuấy chuyện này.
Liền trả lời: "Dạ, ba mẹ con còn có công việc phải bàn giao, trễ nhất là ba ngày nữa sẽ về tới Việt Nam.
Sau đó lại trở về Mỹ.
Gần đến ngày đính hôn thì mọi người trong gia đình con sẽ cùng trở về.
Có lẽ ngày mai ba mẹ con sẽ gọi điện nói chuyện cùng hai bác ạ!"
"Oh!" Trọng Huy gật đầu đã hiểu.
Trong lòng ông có điều cân nhắc, chính là, gia đình họ sẽ phải đi đi về về như vậy, mất thời gian lại ảnh hưởng đến công việc.
Đơn giản một chút cũng không vấn đề gì.
Để nói chuyện cùng họ rồi sẽ quyết định sau vậy.
"Bác biết rồi!"
Những gì cần nói cũng đã nói xong, Trọng Huy mỉm cười đứng dậy khỏi ghế, lên tiếng: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.
Con Bé chắc là đang sốt ruột rồi đấy!"
Khải Phong đưa tay lên sờ cánh mũi, chính là suy nghĩ về câu nói của anh.
Cô ấy mà sốt ruột thì..
Anh vui mừng không kịp.
Chứng tỏ cô thật sự có để ý đến anh, cũng lo lắng cho anh chứ không phải thờ ơ như lúc trước.
* * *
Ở bên ngoài phòng khách, từ lúc cánh cửa thư phòng đóng lại, trong lòng cô cũng lo lắng thấp thỏm.
Đây đã là lần thứ hai ba cô cùng Khải Phong gặp riêng.
Thật ra cô cũng muốn biết hai người họ lần trước nói những gì, nhưng là, cô lại không dám hỏi, nên trong lòng cứ suy nghĩ lung tung.
Có lẽ lần này cô nên hỏi một lần cho ra nhẽ, nếu không cô lại cứ đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt con gái, Mộc Diệp mỉm cười: "Không cần khẩn trương như vậy, ba con chỉ là hỏi một ít chuyện mà thôi!"
Mi tâm cô vẫn nhíu chặt, mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
"Mẹ à, đây là lần thứ hai rồi.
Con không lo lắng được sao?"
"Con Bé này, giờ mới biết quan tâm đến người ta sao?"
"Mẹ!" Cô nũng nịu.
Chính là hiểu ra hàm ý trong đó, nên có chút xấu hổ.
Chợt nhớ ra một việc, cô liền ngồi thẳng người, lên tiếng: "Mẹ, có một việc này, ba mẹ cân nhắc giúp con!"
Mộc Diệp gật đầu: "Uhm, nói mẹ nghe xem".
"Là, ba mẹ anh ấy nói là khoảng ba ngày nữa sẽ về Việt Nam.
Nhưng mà con nghe hai mẹ con họ nói chuyện, dường như công việc có vẻ khá