Trở ra phòng khách, Khải Phong nhìn Diễm Linh bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết cô là đang lo lắng.
Nhưng là, cửa ải của ba vợ tương lai anh cuối cùng cũng thông qua, chỉ còn chờ đến ngày rước cô về mà thôi.
Trọng Huy nhìn con gái, mỉm cười lên tiếng: "Lo lắng sao? Con xem, có mất miếng thịt nào đâu?"
"Ba!" Cô nũng nịu gọi ông, chính là đang xấu hổ mà mặt hồng một mảng.
"Được rồi, hai đứa đi đường xa cũng mệt rồi.
Đi nghỉ một lát đi.
Tối ở lại ăn cơm cùng cả nhà".
"Dạ!" Cô mỉm cười gật đầu.
"Ba mẹ làm việc tiếp đi ạ!"
"Uhm!"
Trọng Huy gật đầu rồi cùng Mộc Diệp trở lại thư phòng, tiếp tục công việc dang dở.
Khải Phong cùng Diễm Linh mang hành lý lên lầu.
Cửa phòng vừa đóng, cô không nén được nghi vấn trong lòng, liền lên tiếng hỏi: "Ba nói gì với anh vậy?"
Nhìn đôi chân mày của cô vẫn còn chưa giãn ra, anh nửa muốn trêu chọc, nửa lại muốn nói ra sự thật.
Nhưng là vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, để hành lý ở một góc, lại từ tốn đi đến bên giường, ngồi xuống, tay lại vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, mỉm cười: "Lại đây!"
Cô nghe lời đi đến và ngồi xuống cạnh anh.
Mắt nhìn chằm chằm muốn anh nhanh một chút nói ra điều cô muốn biết.
Thế mà người kia lại làm như không quan tâm, bàn tay đưa lên xoa nhẹ vào hàng chân mày đang nhăn lại của cô, sau đó mới lên tiếng: "Em là đang lo lắng điều gì?"
"Không có!" Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nói trái với suy nghĩ bản thân.
Nắm lấy bàn tay của cô, anh mỉm cười: "Không có gì cả, chỉ là vài chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa ba vợ và con rể mà thôi!"
Nghe những lời này, mi tâm cô vừa mới giãn ra không lâu lại bắt đầu nhíu chặt.
Anh là đang nói gì mà khiến cô mù mịt thế này?
"Muốn biết sao?" Anh cố tình kéo dài không muốn một lần nói rõ ràng.
Cô gật đầu.
Dĩ nhiên là muốn biết.
Nếu không thì hỏi làm gì a.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười như có như không, trả lời: "Ba muốn nhanh gả em đi, nói sau khi đính hôn thì liền tính đến kết hôn.
Nhất định phải thật linh đình bởi con gái ông đã tìm được chồng tốt!"
"Khải Phong!"
Cô phổng má cao giọng gọi tên anh, chính là không tin ba mình sẽ nói những lời này, anh lại muốn chọc cô nữa rồi.
Nhưng mà, thật sự không vui chút nào.
Anh lại mỉm cười, tiếp tục trêu chọc cô.
"Anh không phải chồng tốt sao?"
Lắc đầu.
"Kết hôn không thể tổ chức linh đình sao?"
Lắc đầu.
"Không muốn kết hôn cùng anh?"
Lại lắc đầu.
"Vậy..
Vì sao em lại không vui?"
"Anh lại chọc em!"
Nắm lấy bàn tay to lớn kia, cô nói: "Em muốn biết ba đã nói gì với anh".
"Anh đã nói rồi đó!"
Cô lại nhíu mày, chính là không muốn anh lại tiếp tục trêu chọc cô.
"Được rồi, không chọc em nữa!" Anh cuối cùng cũng phải đầu hàng.
Ôm cô vào lòng, anh dịu dàng cất giọng: "Thật sự không có gì hết, em không cần suy nghĩ lung tung.
Em chỉ cần biết là ba mẹ rất yêu thương em, đều suy nghĩ chu toàn cho em.
Ba nói, nhất định phải yêu thương chăm sóc con gái ông thật tốt.
Mọi người đều mong muốn chúng ta sẽ thật hạnh phúc.
Cho nên, chúng ta không được phụ sự kỳ vọng của họ có biết không?"
Cô vòng tay ôm lấy anh.
Những lời anh nói cô đều hiểu, mọi người trong nhà đều hy vọng cô sẽ được hạnh phúc.
Cô vẫn biết rõ, cũng đã rất cố gắng, cho nên mới dám mạnh dạn tiến tới với anh, tự cho mình một cơ hội, cũng tự mình nắm bắt.
Chỉ mong ông trời đừng quá tàn nhẫn với cô mà thôi!
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, siết chặt hơn nữa, chỉ mong cô có thể an tâm mà dựa vào anh, để anh bảo vệ cô, thay cô gánh hết mọi phiền não.
"Chúng ta sẽ không làm họ thất vọng, có phải không?"
Cô ở trong lòng anh trúc trắc gật đầu.
Hạnh phúc này, cô sẽ trân trọng và cố gắng gìn giữ!
* * *
Hơn bảy giờ, gia đình Trọng Khang cùng Gia Huy người trước kẻ sau đồng loạt có mặt tại nhà Trọng Huy, bởi vì trước đó ông đã gọi tất cả phải có mặt vì có việc quan trọng cần bàn.
Ngay lúc này, sau khi đã dùng cơm tối, cả nhà đã tụ họp đầy đủ ở phòng khách, chỉ thiếu duy nhất Trọng Hải còn chưa đi làm về mà thôi.
Sau khi an vị trên ghế, Trọng Khang là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
"Ba, có chuyện gì mà họp gia đình vậy?"
Trọng Huy mỉm cười lên tiếng: "Ba thông báo một chuyện quan trọng.
Ngày 9 tháng 9 sắp tới, con Bé với cậu Khải Phong sẽ đính hôn!"
Trọng Huy vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diễm Linh, sau đó lại nhìn qua Khải Phong.
Ai nấy đều trố mắt, tựa như không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cần sự xác minh của chính đương sự.
Diệu Linh, chị em sinh đôi của cô là người lên tiếng trước tiên: "Bé à, chị không nghe nhầm có phải không?"
"Chị!" Diễm Linh cao giọng.
"Không cần phải dùng ánh mắt đó nhìn em.
Chẳng lẽ em không thể đính hôn sao?"
"Không có! Không có!" Diệu Linh xua xua tay, đính chính.
"Chị không có ý này nha.
Chỉ là quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ mà thôi! Em thành gia lập thất, chị đây dĩ nhiên phải mừng cho em chứ!"
"Phải không?" Cô cười như không cười hỏi lại.
"Đó là dĩ nhiên!" Diệu Linh mắt không