Trở về nhà Trọng Khang, Khải Phong liền kéo hai chiếc vali đi trước, thẳng vào phòng mình.
Thấy người kia không có ý định kéo vali của cô trở sang phòng kế bên, cô liền tiến tới cầm lấy muốn kéo đi.
Nhưng là, chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, người kia nãy giờ đứng ở một bên liền lên tiếng gọi lại: "Diễm Linh!"
Khóe miệng cô chợt co rút, có cảm giác không lành.
Quả nhiên, lời tiếp theo mà người kia nói, khiến cô muốn tiến không được, muốn lùi không xong.
"Em muốn đi nơi nào?"
Nhắm mắt hít sâu một hơi, cô từ từ quay người lại đối diện anh, trả lời: "Trở về phòng của em".
"Nhanh như vậy liền muốn chạy rồi?" Khải Phong cười như không cười hỏi.
Mi tâm cô chợt nhíu lại, chính là câu nói kia thật sự là khó hiểu nha.
"Lại đây! Anh muốn cùng em nói chuyện một chút!"
"Oh!"
Cô nhìn anh, chậm chạp gật đầu, sau mới từng bước đi về phía người kia.
Mà người kia, đang dựa vào chiếc bàn dài liền kệ trang điểm, khoé miệng khẽ nhếch lên, tựa như thật hài lòng.
Sau khi đã đứng đối diện, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, lên tiếng: "Về việc sau này qua Mỹ sẽ kết hôn, em không phản đối sao?"
"Dạ không!" Cô khẽ lắc đầu.
"Vậy..
Bây giờ lễ đính hôn đã trở thành lễ Vu quy..
Em định khi nào sẽ..
kết hôn?" Anh lưỡng lự hỏi.
"Em!"
Cô ấp úng không biết phải nói thế nào.
Chỉ là không ngờ đến sẽ thành kết quả này.
Nhưng mà mọi việc đã định xong rồi, có muốn thay đổi e cũng không thể.
Suy nghĩ lại thì cũng không có gì là không được, cô cũng không thấy có gì gượng ép cả.
Vậy thì tiếp nhận và đi tiến tới thôi.
Hít sâu một hơi, cô nói tiếp: "Tùy anh quyết định, anh muốn thế nào thì như thế ấy đi!"
Khải Phong khẽ nhíu mày.
Giọng điệu này sao lại có chút miễn cưỡng quá vậy.
"Không cần làm theo ý anh.
Em biết anh không thích em như vậy mà!"
"Em không có!" Cô nhìn anh đăm chiêu.
"Em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, thì việc kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cho nên, anh thấy lúc nào thích hợp thì làm.
Em đều theo anh!"
Anh nhìn cô một lúc rồi lên tiếng: "Vậy, anh và em đều sẽ làm theo ý của người lớn, có được không?"
"Dạ!" Cô gật đầu.
Như vậy cũng tốt, cô cũng không cần phải bận tâm đến vấn đề này.
Nếu như ba mẹ hai bên muốn như vậy, thì cứ như thế mà định đi.
"Cảm ơn em!" Anh vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói.
Cô lắc đầu: "Không cần nói câu này.
Người nên nói là em!"
Khải Phong mỉm cười ôm cô vào lòng.
Giao phó cho người lớn sao? Mẹ anh chỉ hận không thể ngay lập tức muốn rước con dâu về nhà.
Có lẽ sẽ rất nhanh, cô sẽ đường đường chính chính trở thành vợ của anh rồi.
Buông cô ra, anh cất giọng: "Anh có thể hỏi em thêm một việc hay không?"
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Chính là, cô có thể nói không hay sao?
"Qua Mỹ rồi, em sẽ ở cùng anh có phải không?"
Cô nhíu mày: "Chuyện này!"
Vấn đề này, đúng thật là cô chưa từng nghĩ đến.
Bây giờ nghĩ một chút cũng là vô cùng khó.
Luận về phương diện nào cũng đều rất khó xử cho cô.
Tính tình của anh, cô dĩ nhiên đã hiểu ita nhiều.
Tựa như lúc trước còn ở Mỹ, công việc bận rộn như vậy mà vẫn cứ dành thời gian cho cô, ngày nào cũng phải gặp cô cho kỳ được.
Nếu như sau này khi trở lại Mỹ rồi, nếu như anh vẫn tiếp tục như vậy, chẳng phải là sẽ mệt chết hay sao?
Nhìn biểu hiện khó xử của cô, anh thêm lời: "Anh chỉ ở một mình mà thôi, không ở cùng ba mẹ, cho nên em không cần phải lo nghĩ đâu!"
Nghe anh nói như vậy, cũng đều là vì cô mà nghĩ, cô còn có thể từ chối hay sao? Hơn nữa, cô và anh sau khi làm lễ Vu quy, thì cũng đã là một nửa vợ chồng rồi.
Cho nên, cô dọn về ở với anh, cũng là lẽ thường mà thôi.
Như vậy ngày nào cũng có thể gặp nhau rồi, anh sẽ không cần phải mất thời gian đi lại, sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi, cô cũng có thể chăm sóc cho anh trong việc ăn uống cùng việc nhà, mà cô, có việc để làm cũng sẽ không buồn chán.
"Em không có ý này!" Cô lắc đầu.
"Vậy?" Anh lo lắng hỏi lại.
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời.
Khóe miệng ai đó liền vẽ thành đường cong.
Chính là không ngờ cô lại có thể đồng ý nhanh chóng như vậy.
Cô đã đồng ý rồi, nhưng mà cửa ải của ba mẹ vợ tương lai vẫn phải được thông qua thì mới ổn.
Ôm cô vào lòng, anh lên tiếng: "Mai anh sẽ nói với ba mẹ em, hy vọng họ sẽ không phản đối".
"Dạ!"
Cô vòng tay ôm lấy anh, trong lòng khẽ chảy qua một dòng nước ấm.
Người đàn ông này, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn, việc gì cũng muốn được mọi người đồng ý rồi mới làm, lại cũng vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô há không thể vì anh mà đánh đổi hay sao?
Đúng vậy, cho dù là phải đánh đổi cả cuộc đời sau này, cô cũng sẽ vui vẻ mà hưởng thụ những giây phút của hiện tại.
Cho dù sau này kết quả như thế nào, là tốt, là xấu, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận vì những gì đã làm.
Ôm nhau một lúc, cô mới từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, cất giọng: "Đã không còn sớm, anh mau tắm rửa rồi đi ngủ thôi!"
"Uhm!" Anh gật đầu, từ từ buông người trong lòng ra.
"Vậy..
Anh tắm ở đây đi.
Em qua phòng kế bên".
"Lại muốn đi hay sao?" Anh hỏi.
Cô khẽ lắc đầu cùng