Kết thúc cuộc trò chuyện với Thomas, anh ngẫm nghĩ rồi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Người nhận là một người phụ nữ.
"Elena, lâu rồi không gặp.
Cô vẫn khỏe chứ?"
Bên kia, người phụ nữ tên Elena mỉm cười: "William.
Mới sáng sớm gọi cho tôi có việc gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ cô một việc mà thôi.
Không biết cô có nhận lời giúp tôi hay không?"
"Anh mà cũng có chuyện cần nhờ tôi sao?" Elena cười lớn.
"Nói đi, có chuyện gì cần đến tôi, tôi dĩ nhiên không từ chối!"
"Vậy tôi không khách sáo!" Khải Phong cũng cười to.
"Muốn nhờ cô thiết kế áo cưới cho vợ tôi.
Có điều hơi gấp đấy!"
Elena đang ngồi trên ghế dựa liền ngồi thẳng dậy, nói chuyện nghiêm túc: "William, tôi không nghe nhầm có phải không?"
"Elena, chuyện đại sự, tôi chưa từng nói giỡn!" Khải Phong cũng nói khá nghiêm túc.
"Oh!" Elena tỏ ra hòa hoãn hơn, nói tiếp: "Chuyện tôi đã hứa, dĩ nhiên tôi sẽ thực hiện.
Nói tôi nghe, khi nào cần?"
"Ngày 9 tháng 9, Việt Nam".
"Việt Nam sao?" Elena thắc mắc.
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.
"Cô cũng sẽ về Việt Nam tham dự lễ đính hôn của tôi có phải không?"
"Lễ đính hôn? Không phải là kết hôn sao?" Elena hỏi.
"Uhm.
Một thời gian nữa mới về Mỹ kết hôn".
"Vậy thì.." Elena ngập ngừng.
"Kết hôn tôi sẽ thiết kế lại được không? Thời gian hơi gấp rút, có thể sử dụng bộ sưu tập mới nhất hay không? Chỉ mới vừa được ra mắt hai tuần mà thôi!"
"Cũng được".
Khải Phong gật đầu.
"Vậy tôi chuẩn bị một chút.
Vài ngày nữa tôi sẽ mang đồ về Việt Nam cho vợ cậu chọn, có cần chỉnh sửa thì sẽ sửa ngay cho kịp, tiện thể tham dự hôn lễ của anh luôn.
Thế nào?"
"Vậy thì còn gì bằng!" Khải Phong tỏ vẻ mừng rỡ.
"Nè, tôi không quen ai ở Việt Nam, cho nên, anh phải sắp xếp chỗ ở cho tôi đấy!" Elena cười hòa ái.
"Không thành vấn đề.
Đó là điều dĩ nhiên".
"Ok.
Quyết định như vậy".
"Ok!"
Tắt điện thoại, Khải Phong nhìn đồng hồ hiển thị, cũng đã điểm 10 giờ 30, thời gian cũng đã qua một giờ, vậy mà người anh muốn thấy vẫn còn chưa có xuất hiện.
Khẽ thở dài trong lòng, xem ra cô vẫn còn khá e thẹn, đành phải đi bắt người thôi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh liền đi sang phòng kế bên tìm người.
Kết quả lại chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Ra cầu thang nhìn lên sân thượng, không có ánh đèn, hẳn là cô không có lên đó rồi.
Quyết định đi xuống lầu dưới là sáng suốt.
Quả nhiên, cô đang ở trong nhà ăn.
Thế nhưng, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.
Anh từ từ bước đến bên cạnh cô, đang định lên tiếng hỏi han thì chị dâu của cô, Thảo Nhi đã cầm một ly nước màu vàng vàng đưa đến cho cô, cất giọng: "Uống ly nước đường đỏ này đi, sẽ ổn thôi!"
Cô mỉm cười: "Cảm ơn chị!"
"Uhm".
Thảo Nhi gật đầu.
"Uống xong lên ngủ một giấc là khỏe thôi".
Sau đó quay sang người đàn ông vừa mới bước vào, gật đầu chào hỏi, lên tiếng: "Đợi con Bé uống xong, phiền cậu đưa nó lên phòng".
Khải Phong nhíu mày: "Cô ấy bị gì vậy?"
Thảo Nhi nhìn sang cô em chồng, xong mới trả lời: "Không có gì.
Chỉ là nguyệt sự đến mà thôi.
Có điều, hậu vận của bốn năm về trước khiến nó không được ổn, hiện tại đã là đỡ lắm rồi.
Trước đây còn.."
"Chị!" Cô lên tiếng cắt ngang.
"Không cần nói những điều này".
Thảo Nhi chợt nhíu mày.
Cũng biết rằng con Bé vẫn không thích nói đến chuyện trước đây, nhưng là vấn đề sinh lý này, cô nghĩ cần phải nói cho cậu ta biết, để sau này cậu ta còn biết đường chăm sóc con Bé vào những ngày này.
Nếu chẳng may sơ sảy, không biết chừng sẽ gặp nguy hiểm.
"Bé à!" Thảo Nhi khuyên.
"Chuyện này chị không thể không nói.
Sau này em qua Mỹ rồi, chị với mẹ không ở cạnh em, ai sẽ lo cho em chứ? Sẽ rất nguy hiểm có biết không?"
Nghe Thảo Nhi nói như vậy, Khải Phong mi tâm nhíu chặt.
Nguy hiểm? Đây là chuyện gì chứ?
"Chị có thể nói rõ hay không?" Anh lên tiếng hỏi.
"Chị cứ kệ cô ấy.
Chuyện liên quan đến cô ấy, tôi cần phải biết".
Thảo Nhi cân nhắc.
Nhìn cô em chồng rồi quay sang nhìn người đàn ông kia, thở dài rồi lên tiếng: "Nguyệt sự của nó thường không đều.
Có khi một tháng, có khi hai ba tháng mới đến một lần.
Nhưng là mỗi lần đến kỳ, nó sẽ vô cùng khổ sở.
Hiếm lắm mới có lần nó bình thường.
Chính là có lần, nó đau cùng xuất huyết quá nhiều đến ngất xỉu.
Cũng may lúc ấy trong nhà có người, nếu không, hậu quả thật không lường được.
Tính tình nó hẳn cậu cũng biết, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng một mình.
Haizzz..
Cả nhà đều hết cách!"
"Là như vậy sao?" Khải Phong băn khoăn.
"Không thể chữa trị sao?"
Thảo Nhi lắc đầu: "Đây là vấn đề tâm sinh lý, có lẽ do ảnh hưởng của chuyện năm đó.
Không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể làm giảm cơn đau nhất thời mà thôi.
Hơn nữa, uống quá nhiều thuốc giảm đau là không tốt, chỉ có thể dùng nước đường đỏ để xoa dịu đôi chút mà thôi".
Khải Phong lúc này dường như đã hiểu.
Phải chăng đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước cô bất chợt biến mất ba ngày? Vấn đề này, anh cần phải lưu ý nhiều hơn mới được.
"Tôi biết