Ngay khi thanh am đó vang lên, ở sâu bên trong tinh điểm thứ tư trên đầu của Thác Sâm, trung niên văn sĩ đang ngồi bên trong mở hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ vô tình, còn ẩn chứa một sự đau khổ.
- Lỗ phu tử, lão phu không có quên lời ước định, nhưng cũng bất lực rồi. Ngươi. hãyy mau rời khỏi đi.
Bên trong khe không gian này, mộtt thanh âm tang thương mang theo sự đau khổ chầm chậm truyền ra, theo đó tinh điểm thứ tư trên mi tâm của Thác Sâm xuất hiện tinh quang, càng ngày càng sáng, trở nên giống như ba tinh điểm trước đó. Trong quá trình sáng lên này, thanh âm kia càng lúc càng yếu, cho đến lúc hoàn toàn biến mất.
Ngay khi thanh âm kia biến mất, trong khi lão già áo đen kia thần sắc kịch biến, trong khi sắc mặt Vương Lâm lộ ra vẻ khiếp sợ, dưới sự hiểu biết về Cổ Thần của bọn họ, trong khoảnh khắc ẩn chứa sự bất trắc này, thanh âm đã tiêu tan của Vô Cực Tử kia lại một lần nữa vang lên. Lần này là rống giận rít gào.
- Mau chạy đi!
Bên trong tinh điểm thứ tư trên mi tâm của Thác Sâm là một màn tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, nhưng hoàn cảnh bốn phía cũng không thể nhìn rõ. Chỉ là giờ phút này, nơi này theo Thác Sâm thức tỉnh, dần dàn không còn ảm đạm, mà có từng điểm tinh quang lóe lên, mơ hồ chiếu sáng ra bốn phía.
Văn sĩ trung niên khoanh chân ngồi ở chỗ đó nhìn thoáng qua vẫn như thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát cũng không khỏi kinh tâm động phách. Nửa người bên dưới của hắn đang khoanh chân ngồi đã cùng với mặt đất hòa thành một thể, không thể phân biệt được, như là mộc ra từ đó vậy.
TInh quang phát sáng ở nơi đây cũng không phải là từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện, mà từ bên trong thân thể của văn sĩ trung niên này bay ra. Mỗi một tia tinh quang bay ra, sắc mặt của văn sĩ này lại tái nhợt hơn, suy yếu đi một chút.
Giờ pphust này, ở chỗ của hắn tinh quang vờn quanh, chiếu sáng toàn bộ bốn phía. Thân thể của hắn cũng trong nháy mắt héo rũ, chỉ còn da bọc xương, nhìn thoáng qua như thể một đống xương khô.
Nhưng, hắn vẫn chưa chết. cũng không thể chết, chỉ có thể ở chỗ này yên lặng sống qua vô số năm. chỉ là, hắn không cam lòng, sự không cam lòng này hóa thành sự giãy dụa, khiến cho ngũ quan hắn vặn vẹo, khiến cho hắn mạnh mẽ vận chuyển tu vi trong cơ thể, ngẩng đầu lên rít gào một tiếng.
Đồng tử trong mắt lão già áo đen co rút lại, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, thân mình hướng về phía sau trực tiếp lui lại, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm tinh điểm thứ tư trên mi tâm của Thác Sâm. Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được rõ ràng thanh âm của Vô Cực Tử từ nơi thảo nguyên nào truyền đến. Nhưng quỷ dị chính là, thần thức của lão già áo đen này đảo qua lại không hề phát hiện được cái gì. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Vô Cực Tử vừa rồi, lão già áo đen tâm thần chấn động, không chút do dự không ngừng lui về phía sau.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Bên trong ánh mắt lạnh lùng của Thác Sâm, vẻ khinh miệt càng đậm, thấu xuất ra vẻ trào phúng, vẻ mặt nhìn mọi người không khác gì con kiến, cuồng đến cực điểm.
- Ngươi sẽ theo sau Vô Cực Tử, trở thành thiên cổ tinh thứ năm của bổn thần.
Thanh âm của Thác Sâm vang vọng trời đất, giơ chân phải lên hung hăng bước về phía trước. Nhưng ngay lúc này, trong nháy mắt tinh điểm thứ tư trên mi tâm của hắn bùng lên tinh quang.
Tinh quang này so với ba tinh điểm trước hoàn toàn khác biệt, dường như sắp sửa sụp đổ, khiến cho Thác Sâm vừa giơ chân phải lên liền dừng ngay lại.
Lão già áo đen kia đang lui về phía sau, nhưng giờ phút này cũng xoay người túm vào hư không một cái, lập tức ở trong tay xuất hiện một thanh kiếm gãy. Thanh kiếm này chỉ còn một nửa, nhưng ngay khi thanh kiếm này xuất hiện, lập tức có một luồng uy áp không thể tưởng tượng được phóng thẳng lên trời cao. Lão già cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi lên trên thanh kiếm gãy, hướng về Thác Sâm trực tiếp vung lên.
Thanh kiếm gãy này đột nhiên gào thét, mang theo một luồng sát khí cùng với kiếm khí kinh thiên động địa trực tiếp lao ra. Thân thể Thác Sâm chỉ dừng lại trong chốc lát liền khôi phục lại bình thường, chân phải ầm ầm giẫm xuống, nhưng ngay khi bị thanh kiếm gãy kia chém vào, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, chân phải xuất hiện một dải huyết quang.
Chỉ cần thanh kiếm gãy kia đã xuyên thấu qua chân phải của Cổ Thần Thác Sâm, trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể hắn, một đường như thể chẻ tre, từ chân phải xuyên thấu qua, lao thẳng tới bộ mặt của Thác Sâm.
Tốc độ của thanh kiếm gãy này vượt xa tốc độ của Toái Niết tu sĩ, cho dù đạt tới cảnh giới THiên Nhân Suy cũng khôgn thể so sánh với tốc độ của thanh kiếm gãy lúc này.
Hết thảy việc này chỉ lóe lên một cái, thanh kiếm gãy này mang theo máu tươi xuyên thấu chân phải của Thác Sâm. Lại lóe lên một lần nữa, đã tới gần mặt của Thác Sâm, lao thẳng đến tinh điểm thứ tư trên mi tâm.
Giờ phút này, tinh quang bên trong tinh điểm thứ tư này lại càng lóe sáng hơn, dường như Vô Cực Tử đang cố gắng thoát ra. Nhưng ngay khi thanh kiếm gãy phá vỡ hết thảy trở ngại, tới gần tinh điểm thứ tư chưa tới mười trượng, ngay lúc tinh quang của tinh điểm thứ tư lên tới đỉnh điểm, tinh điểm thứ ba trên mi tâm của Thác Sâm cũng lóe lên. Bên trong tinh quang này bỗng nhiên có một người đi ra.
Người này như một bộ xương khô, hoàn toàn không nhận ra hình dáng vốn có, tóc tai bù xù, toàn thân lại càng khó coi. Hắn từng bước tới gần, cho đến khi đi tới bên cạnh thanh kiếm gãy này, tay phải giơ lên hướng về phía trước hung hăng vỗ một cái.
Rất khó hình dung được phong thái của một cái vỗ này, Vương Lâm nhìn thấy động tác như mấy trôi nước chảy, lại ẩn chứa một quy tắc nào đó của trời đất, thậm chí nói như vậy cũng có chút không thỏa đáng, dường như quy tắc của trời đất theo một cái vỗ của người này mà thay đổi, vì người này mà biến hóa.
Thanh kiếm gãy này đang hướng sâu vào đột nhiên ngừng lại, bên trên thân kiếm bị hai ngón tay kẹp lại. Mặc cho thanh kiếm gãy này có giãy giụa như thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi hai ngón tay này.
Nhưng chủ nhân của hai ngón tay tu sĩ trông như bộ xương khô này cũng phải chịu một lực xung kích rất lớn, toàn thân hắn phát ra tiếng động ầm ầm, như sắp sửa tan vỡ. Hai mắt lãnh đạm tuôn ra tinh quang, ,mi tâm đang trống không bỗng có một ấn ký hình lưỡi liềm biến ảo hiện ra, rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong tiếng gầm nhẹ, hắn đưa hai ngón tay phải hung hăng vung lên, thanh kiếm gãy ở giữa kia lập tức bị đổi phương hướng, hướng lên phía trên bay đi. Làm xong đâu đấy, người trông như bộ xương khô này trước ngực phập phồng dồn dập, quay về bên trong tinh điểm thứ ba. Cảnh tượng này làm Vương Lâm cảm thấy đau khổ.
Lão già áo đen kia ánh mắt lại lóe lên, không chút do dự tay phải vung lên hư không, thanh kiếm gãy kia tiêu tan, hoàn toàn biến mất. Còn lão già áo đen này quay đầu cực nhanh, dường như muốn phá khe không gian này, nhìn như muốn bỏ đi.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Ánh mắt Thác Sâm phát ra u quang, tinh điểm thứ năm trên mi tâm vẫn là một màn ảm đạm, không có chút ánh sáng, nhưng lúc này, cũng không biết Thác Sâm thi triển loại thần thông gì mà đột nhiên đơn độc xoay tròn. Chuyển động này trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn, nhìn từ xa dường như là một hắc động, thoát ra khỏi mi tâm của Thác Sâm, lao thẳng đến lão già áo đen kia.
Nhưng ngay khi tinh kia rời khỏi mi tâm, trong tinh điểm thứ tư của Thác SÂm truyền ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy tinh quang nổ tung, bắn ra, hình thành một chướng ngại vật, bao vây lấy tinh điểm thứ năm đang lao ra.
- Lỗ phu tử, chạy nhanh lên. Lão phu sai rồi, năm đó đã sai quá rồi, không nên tham lam sức mạnh của vương tộc Cổ Thần này, muốn đột phá Không Niết Sơ Kỳ, kết quả rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Bên trong tinh điểm thứ tư, Vô Cực Tử phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy.
Giờ phút này hắn đã dung hợp thành một thể với Cổ Thần, nhưng vẫn cắn răng ngăn cảnh tinh điểm thứ năm kia cắn nuốt. Hắn biết, nếu như Lỗ phu tử cũng bị nuốt, thì hắn không còn cơ hội để thoát chết. Muốn thoát ra, chỉ có thể liều mạng hết thảy cứu lấy Lỗ phu tử, như vậy, sau này mới có một đường sống.
Lão già áo đen không hề dừng lại, bước tới một bước, ở phía trước bỗng nhiên có một đám gợn sóng cuồn cuộn, hình thành một vòng xoáy. Đúng lúc này, hai mắt Thác SÂm lóe lên, không để ý tới tinh điểm thứ năm đang bị ngăn cản, giơ tay phải lên, túm về phía sau. Bàn tay khổng lồ túm vào hư không, lập tức có điện quang màu tím bên trong khe không gian này không ngừng lóe lên, bỗng nhiên hóa thành một thanh cự mâu to lớn như một tinh cầu. Diệt Thần Mâu. Đây mới thật sự là vũ khí của vương tộc Cổ Thần, Diệt Thần Mâu.
Nắm lấy mâu này, thần sắc Thác Sâm dữ tợn, hướng về phía trước ném đi. Diệt Thần Mâu kia đột nhiên phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, nương theo sức mạnh vô biên của Cổ Thần, trực tiếp hướng về lão già
áo đen trực tiếp lao tới.
Tốc độ cực nhanh, ánh mắt không thể theo kịp, trong thời gian ngắn, Diệt Thần Mâu này ầm ầm tới gần. Dọc đường nó lao tới, khe không gian này không ngừng sụp đổ, hình thành những đạo tàn ảnh liên tiếp.
Lão già áo đen kia sắc mặt âm trầm, hắn mặc dù có thể nhảy vào trong vòng xoáy rời khỏi, nhưng trước Diệt Thần Mâu này, hiển nhiên cũng sẽ bị thương. Chỉ cần thời gian bị trì hoãn thêm một chút, tinh điểm thứ năm kia thoát khỏi vòng vây, chỉ sợ hôm nay bản thân sẽ bị giam ở nơi này.
Nhưng lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, nhoáng lên một cái bước vào bên trong vòng xoáy, hai tay bấm quyết, ở phía trước người lập tức xuất hiện thanh kiếm gãy lúc trước. Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, vung lên một cái, chỉ sợ hô nay bản thân sẽ bị giam ở nơi này.
Nhưng lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, nhoáng lên một cái bước vào bên trong vòng xoáy, hai tay bấm quyết, ở phía trước người lập tức xuất hiện thanh kiếm gãy lúc trước. Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, vung lên một cái, thanh kiếm gãy này lao thẳng đến DIệt Thiên Mâu.
Vương Lâm yên lặng đứng nhìn cảnh tượng này. Sự hùng mạnh của Thác Sâm ở trong mắt hắn, thông qua trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti cũng có chút hiểu rõ, nhưng lúc này nhìn thấy tận mắt, so với trong trí nhớ có sự khác biệt.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệt Thần Mâu đang gào thét lao tới. ĐỐi với người khác mà nói, cây mâu này giống như là thiên uy, thu phục được hết thảy sinh linh, nhưng trong mắt Vương Lâm, thần mâu này chỉ là một thứ vũ khí.
Thanh kiếm gãy này trong tiếng gào thét trong thời gian ngắn va chạm với Diệt Thần Mâu. Kích thước của thanh kiếm gãy này hoàn toàn không thể so sánh với DIệt Thần Mâu, nhưng khí thế của nó không kém hơn một chút nào, giờ phút này đụng vào nhau, hoàn toàn không nhìn thấy thanh kiếm gãy, nhưng Diệt Thần Mâu cũng ầm một tiếng dừng lại.
Tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên, trong thời gian ngắn thanh kiếm gãy này quay cuồng, hóa thành hư vô. DIệt Thần Mâu này toàn thân chấn động, bên trong truyền ra thanh âm ầm ầm như tiếng sấm, sau khi dừng lại một chút, lại tiếp tục phóng tới.
Không thể để cho lão già áo đen bị tinh điểm của Thác SÂm nuốt lấy. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vương Lâm lúc này. Ngay khi Diệt Thần Mâu kia dừng lại, hắn không chút do dự thân thể nhoáng lên một cái lao ra, triển khai tốc độ cực hạn, trực tiếp đi tới phía trước Diệt Thần Mâu khổng lồ kia.
Hành động của hắn khiến cho lão già áo đen hai mắt sững lại, khiến cho Viêm Lôi Tử ngẩn ra, khiến cho Bát Vương của Thi Âm Tông toàn bộ kinh sợ nhìn lại. Vương Lâm nhắm hai mắt lại, ngay khi Diệt Thần Mâu tới gần, thân thể ầm ầm sụp đổ, hóa thành những mảnh đá vụn tiêu tan. Nhưng một tia nguyên thần của hắn ngay khi sắp sửa bị đâm vào, trong nháy mắt xuất ra một ấn quyết, phun ra một đạo thần niệm lên Diệt Thần Mâu.
- Lấy thần niệm của Vương Lâm ta, ngăn cản ngươi tiến lên.
Thần Mâu kia chợt run rẩy một chút, nhưng lập tức có một luồng khí tức bạo ngược từ trên thân truyền ra, chính là thần niệm của Thác Sâm, trực tiếp đánh vào nguyên thần yếu ớt của Vương Lâm, ầm ầm sụp đổ.
- Tinh điểm thứ nhất của Cổ Thần, ta để lại cho ngươi.
Đây là câu nói cuối cùng nguyên thần của Vương Lâm nghe thấy được trước khi bị tiêu diệt.
Không còn Vương Lâm ngăn cản, Diệt Thần Mâu lại gào thét lao tới. Nhưng một khoảnh khắc run rẩy vừa rồi của nó cũng cho lão già áo đen có đủ thời gian để nhảy vào trong vòng xoáy biến mất. Viêm Lôi Tử, Bát Vương của Thi Âm Tông toàn bộ cũng nhảy vào vòng xoáy biến mất.
Diệt Thần Mâu trong tiếng gào thét trực tiếp đánh lên trên vòng xoáy, một sức mạnh kinh thiên chảy vào trong vòng xoáy đi ra, lập tức bị sức mạnh này lan đến, cả người phun ra máu tươi, thân mình lập tức trở nên uể oải, hai chân lại ầm ầm nổ tung hóa thành sương máu. Nguyên thần của hắn trong lúc đó bị sức mạnh này xông vào, nhất thời không thể thoát ra.
Trong tiếng cười thảm, ảnh mắt Viêm Lôi Tử lộ ra vẻ oán hận. Đối với Thác Sâm này hắn rất hận, chỉ sau có Trọng Huyền Tử năm đó. Mắt thấy sức mạnh kinh thiên này lại một lần nữa lan ra, ánh mắt Viêm Lôi Tử lộ ra vẻ điên cuồng, đang định bỏ mặc cho thân thể nổ tung để đổi lấy nguyên thần bỏ chạy.
Lão già áo đen kia xuất hiện bên cạnh Viêm Lôi Tử, ôm lấy Viêm Lôi Tử, lóe lên rồi biến mất không thấy.
Bát Vương của Thi Âm TÔng vất vả chạy ra khỏi vòng xoáy, nhưng trong nháy mắt, sức mạnh kinh thiên kia lan truyền đến, thân thể tám người đồng loạt run lên, ầm ầm sụp đổ, hóa thành tám đạo khí âm hàn, hình thành hư ảnh đang định hướng về phía trước bỏ chạy. Nhưng dưới sức mạnh kinh thiên này, lập tức có năm đạo khí tức tiêu tan, ba đạo còn lại, lúc này rốt cuộc lấy ra ba cỗ quan tài, nhảy vào bên trong chiếm lấy thân thể, lại tiếp tục bỏ chạy. Nhưng . sức mạnh kinh thiên này lại tấn công đến, lập tức khiến cho thân thể ba người này lại một lần nữa sụp đổ.
Cứ như vậy tuần hoàn không ngừng, khoảng cách chưa tới nghìn trượng, đối với ba người mà nói giống như là ngày tận thế. Sương máu phun ra, lại có một người nữa tử vong.
Nhị Vương còn lại của Thi Âm Tông dường như hồn bay phách tán, trong lúc bỏ chạy mắt nhìn thấy dư âm sức mạnh kinh thiên này đã tới gần. Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên ở bên cạnh hai người này có một đạo hắc khí cuộn lên biến ảo hiện ra, từ bên trong đột nhiên vươn ra hai cánh tay, ôm lấy hai người này lui vào trong vòng xoáy.
- Chủ Tôn!
Trong mắt hai người lộ ra vẻ mừng như điên , không có bất cứ một sự phản kháng gì, để mặc cho cánh tay kia túm vào bên trong vòng xoáy. Giờ phút này, dư âm sức mạnh của Diệt Thần Mâu đã tới, truyền vào bên trong vòng xoáy. Bên trong bỗng nhiên có tiếng người kêu như bị thương, nhưng cuối cùng hiển nhiên cũng có thể chịu đựng, biến mất theo vòng xoáy.
Bên ngoài Chu Tước Tinh, trên nguyệt tinh, bên trong một ngọn núi cực kỳ tầm thường, Vương Lâm mở hai mắt, sau một thoáng hoảng hốt, hắn mạnh mẽ đứng lên, vung tay thu ngây y nữ thi vào bên trong khe trữ vật, phá hủy trận pháp trên mặt đất, bước về phía trước, thi triển Súc Địa Thành Thốn biến mất hoàn toàn.
Lúc xuất hiện, hắn đã ở bên trong tinh không, cách Chu Tước Tinh rất xa. Nhưng Vương Lâm không hề dừng lại, tiếp tục bay đi, trong sắc mặt tái nhợt của hắn lộ ra vẻ âm trầm, thậm chí còn có một sự sợ hãi mà hắn chưa bao giờ cảm thấy. Tâm thần hắn đang run rẩy, trong đầu thủy chung vẫn vang lên câu nói của Thác Sâm.
- Tinh điểm thứ nhất của Cổ Thần, ta để lại cho ngươi.
Đối mặt với Thác SÂm, cho dù là bổn tôn vượt qua tam tổn thất kiếp, cho dù có Tam Xoa Kích trong tay, cũng không phải là địch thủ.
Trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ đau khổ. Hắn không biết Thác Sâm kia có thoát ra được hay không, nhưng rõ ràng là Liên minh Tinh Vực này hắn không thể ở lại, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không thể quay về. trừ phi có được sức mạnh có thể đối phó với Thác Sâm.
Trong sự đau khổ thân ảnh lại một lần nữa biến mất, thi triển Súc Địa Thành Thốn, hiện ra trên một tinh cầu bỏ đi mà hắn đã để lại làm đường lui cho mình. Ở nơi đó, trước khi hắn đến Tứ Thánh Tông gặp Thanh Long Thánh Hoàng đã từng bố trí một trận pháp.