Tinh cầu này cũng không phải là hoang phế, vẫn còn có không ít thành trì tốn tại, vì tu sĩ rất ít khi tới đây, cho nên vô cùng yên bình. Giờ phút này, trên tinh cầu này giá rét đang tràn ngập, hoa tuyết bay đầy trời, rơi xuống mặt đất, nhất là trong một vài thôn trang, làm cho trẻ con vô cùng thích thú chơi đùa.
Vào một ngày, ngày này là một đại lễ trọng đại trên tinh cầu này, ngọn nguồn của đại lễ này đã biến mất trong lịch sử, cho đến ngày hôm nay, tuyệt đại bộ phận mọi người đã sớm quên. Nhưng tập tục cũng là bất tri bất giác truyền lại tới ngày nay, trở thành một thói quen. Tất cả mọi nhà dưới bầu trời đầy tuyết này thắp sáng những ngọn đèn dầu, dường như mọi người ở chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười vui.
Tuy là đêm tối, nhưng dưới sự chiếu sáng của những ngọn đèn và vô số những bông tuyết cũng không khác gì ban ngày. Nhưng ngân quang chiếu rọi, cũng rõ ràng có thể nhìn thấy trong trời tuyết, có một thanh niên yên lặng từ phía trước đi tới. Lưu lại trên mặt đất là một chuỗi dấu chân, chỉ là những dấu chân này không sâu, không quá lâu sau liền bị những bông tuyết lấp đầy, cuối cùng càng ngày càng mờ nhạt, xóa đi tất cả dấu vết.
Người thanh niên này toàn thân mặc áo trắng, ngay cả tóc trên đầu cũng màu trắng, hoa tuyết rơi trên đầu từ xa nhìn lại, dường như không thể phân biệt được.
Cơn gió lạnh nức nở thổi tới, một ít tuyết trên mặt đất nhẹ nhàng được thổi bay lên, giống như muốn cùng với trời đất giao hòa, cuối cùng lại một lần nữa rơi xuống, cũng không thể phân biệt được cũ mới.
Người thanh niên này đi trên mặt đất giữa đám tuyết bị thổi tung lên, lẳng lặng bước đi. Dưới chân tuyết rất dầy, lúc giẫm lên phát ra thanh âm lẹp bẹp rất nhỏ, chỉ là dưới cơn gió lạnh thanh âm này cũng bị thổi đi xa, dung nhập vào những bông tuyết.
Giữa trời đông giá rét này, bộ quần áo màu trắng của người thanh niên này rất mỏng, toàn thân chỉ mặc có một lớp, đôi giày dưới chân cũng rất sơ sài. Nhưng hắn dường như không hề sợ cái lạnh, yên lặng đón gió, đón tuyết, mang theo sự đau khổ không thể xua tan tràn ngập trong lòng, giữa cơn gió tuyết, xung quanh hắn không có một bóng người, chỉ có gió lạnh làm bạn, chỉ có những bông tuyết đồng hành.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thanh niên này dừng bước lại, đứng ở chỗ hắn liếc mắt nhìn bốn phía không thể nhìn thấy mặt đất, toàn bộ đều tràn ngập tuyết trắng.
Nơi này, là một bình nguyên.
- Chính là nơi này.
Vương Lâm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn bầu trời tối đen, những bỗng tuyết rơi xuống trước mắt hắn rất thưa thớt, lộ ra mặt đất. Lắc đầu, tuyết ở bên trên rơi xuống, Vương Lâm hít sâu thổi ra một hơi, hóa thành một đám sương trắng ở phía trước người dần dần tiêu tan. Chân phải hắn ở trên mặt đất nhẹ nhàng bước một bước, lập tức liền có một chấn động từ bốn phía truyền lại. Tuyết trong vòng ngàn trượng lập tức hóa thành một cơn lốc vô thanh, cuốn những bông tuyết bay lên, ở trên không trung tản ra, bị gió thổi tới, theo gió bay đi xa. Trên mặt đất không còn tuyết, lộ ra một trận pháp rất lớn, trận pháp này rất phức tạp, ở nhiều vị trí thậm chí còn có những khối đá vụn đè lên.
Trầm mặc ít lâu, Vương Lâm than nhẹ, đi vào giữa trận, tay phải túm vào hư không. Ở phía trước người hắn trong đám tuyết bay lượn, một khe trữ vật phát ra u quang xuất hiện, theo tâm thần hắn điều khiển, rất nhiều những hòn đá có thể tìm thấy trên đường lần lượt bay ra, xoay tròn giữa không trung, chi chít không dưới vài trăm. Vương Lâm vung tay phải lên, những hòn đá này rơi xuống đất, phân tán ra những vị trí khác nhau.
Bỗng nhiên, bên trong trận có từng trận ánh sáng tràn ngập, chậm rãi vận chuyển. Theo trận pháp vận chuyển, những bông tuyết từ trên trời rơi xuống chưa tới gần liền lập tức bị sức mạnh của trận pháp tác động, hướng về bốn phía tản ra. Trầm mặc khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay phải Vương Lâm lục tìm bên trong khe trữ vật, lấy ra một nguyên thần nắm trong tay. Nguyên thần này hai mắt nhắm nghiền, đã bị hôn mê.
Nắm nguyên thần này, tay trái Vương Lâm bấm quyết nhanh chóng điểm liên tiếp lên trên nguyên thần, mỗi một lần điểm xuống, thân thể nguyên thần này đều run lên. Cuối cùng, Vương Lâm vung tay phải, nguyên thần lập tức bay lên, thân thể hư ảo bị kéo dài ra vô hạn, trong lúc vặn vẹo bắt đầu xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy. Vòng xoáy này gào thét, bên trong có từng trận thanh âm thê lương vang vọng. Đúng lúc này, trận pháp trên mặt đất đã hoàn toàn được mở ra, tiếng ầm ầm át đi tiếng gió, hình thành một hào quang sáng rực, không chiếu thẳng lên cao mà toàn bộ chiếu vào bên trong vòng xoáy.
Trong tiếng ầm ầm, vòng xoáy kia dường như không ngừng được đả thông. Vương Lâm trong lúc khoanh chân ngẩng đầu, hai tay bấm quyết, bình tĩnh nhẹ giọng nói:
- Lấy hồn làm vật dẫn.
Vòng xoáy kia trong nháy mắt có huyết quang lóe ra, theo sự dung nhập của hào quang, ngay khi Vương Lâm nói ra lời này, trận pháp ở bên dưới Vương Lâm dường như bị rút đi toàn bộ sức mạnh, ầm ầm sụp đổ, ngay cả những hòn đá vụn toàn bộ cũng hóa thành tro bụi tản đi. Vòng xoáy giữa không trung ngừng xoay tròn, lóe ra ánh sáng chớp tắt không ngừng, bên trong hoàn toàn tối đen, dường như là một thông đạo.
Đứng lên, Vương Lâm bước về phía trước, đi vào bên trong vòng xoáy, quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt đất trắng xóa. Nơi này hắn rất xa lạ, những vẫn hít thở không khí của Liên Minh Tinh Vực, nơi này, có hương vị của quê nhà, có hơi thở của bằng hữu, có những thứ thân quen, có kỷ niệm của hắn.
- Lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở về. Có lẽ, vĩnh viễn cũng không trở về được. May mà, khi ta đi có tuyết đưa tiễn, có gió làm bạn. như vậy là đủ rồi.
Vương Lâm đau khổ thu ánh mắt lại, cười dài, xoay người đi sâu vào trong vòng xoáy, theo vòng xoáy dần dần biến mất không thấy. Trên bình nguyên của tinh cầu bỏ đi này, vòng xoáy cũng đã biến mất, chỉ còn có một tiếng cười dài hướng về xung quanh tản ra, bị những bông tuyết ngăn cản, chậm rãi dung nhập vào trong trời đất.
Bình nguyên rộng hơn một ngàn trượng đã bị những bông tuyết dần dần phủ đầy, giống như dấu chân của Vương Lâm trên đường đi tới đây, toàn bộ biến mất.
Phong Vũ Lôi Điện tứ đại Tiên Giới đều có một tinh vực. Vũ Giới Liên Minh lấy một tu
chân quốc lên tới cấp chín làm điều đặc biệt, Lôi Giới la Thiên nhờ có những gia tộc tu chân từ thượng cổ, viễn cổ mà tồn tại. Những thế hệ khác nhau cũng tạo thành những phương tu luyện cũng như phương hướng tu luyện khác nhau, thậm chí tính cách của những tu sĩ hai bên cũng khác nhau rất nhiều.
So với sự uy nghiêm của Liên Minh, thì La THiên lại tự do hơn. Nhưng sự tự do này khi đối mặt với danh dự của gia tộc thì có thể hoàn toàn bỏ qua. Vinh quang, chiến thắng là hết thảy. Còn Phong Giới Vân Hải, so với hai giới Vũ Lôi hoàn toàn khác biệt.
Vân Hải Tinh Vực so với La Thiên Tinh Vực còn lớn hơn, thậm chí có thể nói trong tứ đại Tiên Giới, tinh vực mà Vân Hải chiếm cứ là rộng lớn nhất. Nhìn thoáng qua, Tinh không này cũng không phải là một màn tối đen, mà bị một đám tinh vụ mỏng tràn ngập. Đám tinh vụ này tồn tại trong phần lớn phạm vi của Vân Hải Tinh Vực, thần thức bên trong này cũng gặp phải những trở ngại nhất định.
Vì đám tinh vụ dường như tồn tại vĩnh hằng này, mà ở trong Vân Hải Tinh Vực liếc mắt nhìn, dường như không phải là tinh không, mà là một biển sương mù, đó cũng là nguồn gốc của cái tên VÂn Hải.
Ở Vân Hải Tinh Vực, vì đám tinh vụ đặc biệt này, cho nên dù là những tu sĩ đại thần thông nếu không có được tinh đồ chuẩn xác. Một khi đi vào trong tinh vực cũng sẽ bị lạc mất phương hướng, vĩnh viễn bị nhốt ở trong này.
Cho dù là Súc Địa THành Thốn, bên trong đám tinh vụ này cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng có một chút tác dụng, nhưng hiệu quả không lớn. Chưa có người nào biết được đám tinh vụ này từ đâu đến, đám tinh vụ tràn ngập Vân Hải này nghe nói từ Viễn Cổ Tiên Vực không hề tiêu tan, vẫn còn tồn tại.
So với La Thiên, Liên Minh có Đông Tây Nam Bắc khác nhau, nhưng VÂn Hải không có phân chia Đông , Tây, Nam , Bắc, bởi vì có sự tồn tại của tinh vụ này nên khiến cho tu sĩ khó có thể nhận biết được phương hướng rõ ràng. Cũng vì thế, chế độ bên trong Vân Hải cũng không cho phép có phương vị Đông Tây Nam Bắc, trong Vân Hải, vì độ dày của sương mù khác nhau, do đó từ trong ra ngoài, phân ra làm chín bậc.
Chín bậc này, trên thực tế là chín hình tròn không có quy tắc, bậc thứ nhất ở ngoài cùng, bậc thứ chín ở trong cùng. Đại lục Mạc La ở bên trong bậc thứ năm của Vân Hải, bên trong đám tinh vụ nồng đậm này, từ xa nhìn lại, đại lục Mạc La này thoạt nhìn như ẩn như hiện. Ở vị trí trung tâm của đại lục này có một tòa tháp đen cao vút, bên ngoài tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, bao phủ cả đại lục Mạc La , khiến cho đám sương mù bên ngoài tinh không không dung nhập vào trong đại lục, lại dưới ánh sáng nhẹ nhàng này bị thổi tản ra một chút, khiến cho bên ngoài đại lục này có một chút quang đãng.
Vân Hải Tinh Vực cũng không phải là không có tu chân tinh, nhưng số lượng tu chân tinh cực kỳ thưa thớt, tuyệt đại bộ phận tập trung từ tầng thứ bảy của tinh vực trở lên, tổng số không tới một trăm. Từ tầng thứ bảy trở xuống bên trong tinh vực có nhiều nhất là những đại lục trôi nổi trong Tinh Không, những đại lục này có đại biểu là những tinh phái bên trong Vân Hải. Phía bắc của đại lục Mạc La, giữa trời đêm nước mưa ào ào giáng xuống. Mưa tầm tã bao phủ trời đất, không biết qua bao lâu, nhưng mặt đất đã tràn đầy bùn đất, lá cây rậm rạp toàn bộ rủ xuống, như thể ở dưới làn nước mưa này bị áp chế không thể nâng sống lưng dậy.
Những giọt nước mưa này tạo thành một đường, từ bên rìa những lá cây liên tục hướng về mặt đất trút xuống.
Những con thú nhỏ ẩn núp ở một góc, yên lặng run rẩy trong cơn mưa này. Trên mặt đất thi thoảng có thể thấy được mấy con rắn nhỏ xanh đỏ, dường như đang nô đùa bên trong đám nước bùn lẫn lộn này. Cơn mưa đêm này, dường như ngoài tiếng nước mưa rơi xuống lá cây không còn có một thanh âm gì khác, tương đối yên tĩnh. Bầu trời thi thoảng lại có sấm sét nổi lên, chiếu sáng đêm tối bao phủ mặt đất. ở sâu bên trong khu rừng này có một khoảng đất trống rộng chừng trăm trượng, nơi này đã bị người ta dọn sạch, bố trí ra một trận pháp. Lúc này nước mưa rơi xuống, làm bùn đất trôi sạch, khiến cho trận pháp này hiện ra rất rõ ràng.
Bốn phía không có tu sĩ, một nhóm tu sĩ cuối cùng ở bên ngoài thủ hộ trận pháp này ba tháng trước đã bỏ đi, từ bỏ trận pháp này, nhưng không phá hủy, dường như vẫn còn mang theo một tia hy vọng. Lôi đình lại lóe lên trong đêm tối, ngay sau khi mặt đất đột nhiên phát sáng, từ trong trận truyền ra những tiếng rắc rắc, nhưng dưới những tiếng sấm sét này, thanh âm này hoàn toàn bị át đi. Ánh sáng màu lam từ trong trận pháp này tỏa ra, dần dần bao trùm cả trận, tốc độ nước mưa từ trên trời rơi xuống lúc này dường như nhanh lên, như thể biết được có một người không thuộc về Vân Hải này, một người ở Vân Hải TInh Vực này vùng lên, làm khiếp sợ tu sĩ của tứ đại TIên Giới, sắp sửa xuất hiện. Mưa càng lúc càng lớn. lôi đình càng ngày càng nhiều.