Khoanh chân ngồi nơi này, Vương Lâm có thể cảm nhận được linh lực uy áp từ bốn phía chậm rãi ngưng kết lan đến. Vương Lâm thở sâu, từ từ nhắm hai mắt lại. Lúc này đây, hắn không thổ nạp linh lực mà chuyên tâm mượn cỗ linh áp này để đè ép lên nguyên thần, khiến nguyên thần thu lại nhanh chóng hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Hứa Vân và Lưu Vi đã sớm tỉnh lại. Hai người nhìn đến vị trí của mình, cũng không phải là ở bên ngoài phạm vi của động phủ, lập tức đáy lòng cũng đoán ra được. Sau khi bàn bạc, hai người liền tạo ra một động phủ nho nhỏ ngay nơi vừa tỉnh dậy, sau đó ngồi xuống tu luyện.
Một ngày nọ, Vương Lâm đang điên cuồng nương theo uy áp khổng lồ của toàn bộ linh mạch để đè ép nguyên thần, bỗng nhiên hắn mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra một tia linh động.
Nguyên thần của hắn tuy chưa thể nói là đã hoàn toàn hồi phục nhưng so với mấy tháng trước thì đã tiến triển hơn không ít. Vết sẹo trên mặt hắn giờ chỉ còn hai khối.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, thần thức dừng lại ở chỗ Kim sắc Hồn Phiên cách đó hơn ba trăm trượng.
Giờ phút này chỉ thấy một đạo hư ảnh bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài Hồn Phiên. Từ trong màn sương đen truyền ra từng trận gào rít.
- Hống.
Trong rít gào, hư ảnh kia lập tức lui lại phía sau, chưa thể ngưng thật.
Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức nhận ra người này. Hắn đúng là lão giả ở trên tảng đá trong đại điện ngày đó, chỉ còn thiếu lĩnh ngộ ý cảnh là có thể Hóa Thần - Đại trưởng lão Luyện Hồn phong.
- Đáng chết, uy lực Thập vạn Hồn Phiên này càng ngày càng mạnh, với tốc độ tu luyện của ta thì không biết khi nào mới có thể luyện hóa đây! Lão giả sắc mặt âm trầm nói.
Kỳ Lân yêu thú nọ khi thấy lão giả cũng đối xử như với Vương Lâm, chủ động công kích, hai mắt lộ vẻ hung tợn, hơ nữa mơ hồ còn có vẻ trào phúng.
- Nghiệt súc! Ánh mắt lão giả lộ vẻ ác độc, quát: - Thủy tổ năm đó có lệnh, dưới Hồn Phiên được trấn áp dưới tam phong của Luyện Hồn tông là để dành cho người có đức. Sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ thuộc về lão phu.
- Hống! Trong mũi yêu thú nọ phun ra hắc khí, vẻ khinh miệt trong mắt càng đậm.
- Hừ! Lão giả vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức có thêm một cây Hồn Phiên màu vàng nhạt. Hắn phất lên, lập tức hồn phách vô cùng vô tận hiện ra. Trong số hồn phách này có chủ hồn là Nguyên Anh hậu kỳ. Sau chủ hồn Nguyên Anh hậu kỳ là mười phó hồn tu vi Nguyên Anh trung kỳ và sơ kỳ, còn lại là vô số những hồn phách khác.
- Vạn hồn phệ! Lão giả hét lớn, Hồn Phiên trong tay chỉ về phía trước. lập tức tất cả hồn phách bốn phía trong những tiếng gào thét chói tai liền đánh tới yêu thú kia.
Đôi mắt yêu thú mở to, thân thể nhoáng lên, nhanh như chớp đã nhảy vào bên trong đám hồn phách, chẳng thèm trốn tránh mà ở miệng thật lớn, điên cuồng cắn nuốt.
Lão giả hiển nhiên không phải lần đầu đấu pháp với con yêu thú này, trên mặt không lộ vẻ gì khác lạ mà còn hiện lên nét kiên quyết. Hắn nhìn đám hồn phách bị yêu thú cắn nuốt, cứ mỗi khi nuốt thêm một hồn phách là thân thể nó lại lớn hơn một chút.
Với tu vi của hắn, vốn không thể đối kháng được với yêu thú này. May mà hắn đã luyện hồn thuật trong thời gian dài, có được Vạn Hồn Phiên nên mới có thể miễn cưỡng đánh một trận.
Chỉ một lúc sau, hai tay lão giả bắt quyết, nhanh chóng biến hóa. Lập tức một đám màu đỏ như máu từ trong tay hắn bị đẩy ra. Dần dần thần sắc lão trở nên ngưng trọng. Trước người hắn xuất hiện một quả huyết cầu lớn cỡ nắm tay.
- Huyết tế! Lão giả quát một tiếng trầm thấp. Trong nháy mắt khi hắn quát lên, huyết cầu nọ lập tức ầm một tiếng, hóa thành những điểm đỏ bao trùm cả trăm trượng.
Lập tức trên thân thể đám hồn phách bị yêu thú cắn nuốt như ăn được Đại Bổ Hoàn, điên cuồng chuyển động, muốn từ trong cơ thể yêu thú thoát ra.
Những hồn phách bên ngoài dưới sự dẫn dắt của chủ hồn cũng không ngừng tiến công.
Thậm chí hồn phách Nguyên Anh kỳ này lại còn có thể phóng pháp thuật, nội công ngoại kích.
Con thú này lập tức gầm lên tức giận. Nhưng trong ánh mắt nó vẫn lộ vẻ trào phúng như cũ.
Đột nhiên con yêu thú gào lên một tiếng mãnh liệt. Lập tức bên ngoài lá hồn kỳ màu vàng kia bay lên một luồng hắc khí. Hắc khí này trong nháy mắt biến hóa, không ngờ lại hình thành một đầu yêu thú nữa.
Hai đầu yêu thú giống có vẻ ngoài hệt nhau!
Sắc mặt lão giả trở nên khó coi. Hắn mỗi lần đấu pháp với yêu thú này, cứ khi con yêu thú thứ hai xuất hiện là không địch nổi, bại lui. Lúc này khi thấy con yêu thú thứ hai xuất hiện, lập tức ánh mắt lão trở nên âm trầm.
Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay lóe lên hắc mang, hóa thành một cái chuông lớn hiện ra. Nắm chuông được làm bằng gỗ, trêm đó có những vân gỗ thiên nhiên phức tạp.
- Lão phu mượn trọng bảo của Tỏa Thần phong là Thần Phiên Linh (1) để đối phó với yêu thú thứ hai của ngươi! (1): Tên riêng của cái chuông. Lão giả hét lớn một tiếng, cái chuông trong tay rung lên, lập tức những tiếng đinh đinh đang đang truyền ra. Tiếng chuông vừa vang lên liền lập tức hóa thành một yêu thú hư ảo có hình người, rít gào lao tới con Kỳ Lân kia.
Hai con Kỳ Lân đều bị vây khốn, gào thét liên tục.
Sắc mặt lão giả lộ vẻ vui mừng, toàn lực điều khiển pháp bảo trong tay.
Nhưng đúng lúc này, một luồng hắc khí từ trong hồn kỳ màu vàng lại hiện lên. Đầu Kỳ Lân thứ ba xuất hiện.
Lão giả không cam lòng, nổi giận gầm lên một tiếng. Lần này hắn tiến được nhiều nhất, bức ra được ba đầu yêu thú. Lúc
này hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ. Trước đây hắn cũng không biết là trong cây Hồn Phiên này có bao nhiêu đầu yêu thú. Vốn lúc đầu tưởng rằng chỉ còn một con, nhiều năm trước hắn dùng hồn phiên chế trụ được một con, chưa kịp phân thắng bại thì đột nhiên một con nữa hiện ra.
Lần thứ hai tới, cũng là thua con thú thứ hai kia.
Lần này là lần thứ ba, hắn quyết tâm, đổi lấy pháp bảo này, nhưng cuối cùng lại khổ sở phát hiện ra là còn có con thứ ba.
Do vậy hắn không khỏi phải nghĩ tới, có lẽ sau con thứ ba còn con thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
- Khó trách hồn phiên này đã ở đây nhiều năm mà cuối cùng không người này có thể nhận được. Lão giả thầm than, đang muốn bỏ cuộc.
Đột nhiên một luồng thần thức khổng lồ bỗng phủ khắp bốn phía. Sắc mặt lão giả đại biến. Dưới thần thức này hắn không ngờ ngay cả sức phản kháng cũng không có. Loại cảm giác này chỉ năm đó khi đối mặt với lão tổ hóa thần kỳ mới cảm nhận được.
Nhưng so với cảm giác năm đó, lúc này lại còn mạnh hôn gấp mấy lần.
- Nhất định là một lão tổ hóa thần kỳ xuất quan. Thân thể lão giả run lên, lập tức nói: - Đệ tử Ngô Đạo, tham kiến lão tổ.
Thần thức nọ vừa quét qua, đầu yêu thú thứ ba lập tức hự một tiếng bi thảm, thân thể bị nhiều đạo hắc khí cuốn lấy, gào thét muốn thoát ra.
- Đệ tử Ngô Đạo Khải, tham kiến lão tổ… Thần thức nọ vừa quét ra, đầu yêu thú thứ ba lập tức hừ thảm một tiếng, bị từng đạo hắc khí cuốn lấy thân mình, gào rít giãy dụa muốn thoát ra.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh từ trong hư không truyền đến, sau đó biến hoá ra một bàn tay to lớn, hướng về Kim sắc Hồn Phiên chụp lấy.
Lúc này, Kim sắc Hồn Phiên không gió cũng rung động. Lập tức liên tiếp ba đầu Kỳ Lân yêu thú từ trong Hồn Phiên biến ảo ra, hướng về bàn tay gào rít xông tới.
Chỉ trong nháy mắt, ba con Kỳ Lân yêu thú thoáng hiện lên hung mang, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn ẩn chứa một tia kiêng kị.
Bàn tay to lớn kia vỗ một cái, lập tức một đầu Kỳ Lân hừ thảm một tiếng, tiêu tan, hoá thành vô số hồn phách, hướng ra bốn phương tám hướng ầm ầm thoát đi.
Còn hai con Kỳ Lân khác lập tức lao lên, giằng co cùng một chỗ với bàn tay to lớn kia.
Bên trong thần thức lại truyền ra một tiếng hừ lạnh, vô số hắc khí từ bốn phương tám hướng gào thét xông tới. Đám hắc khí này ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một cây trường thương, loé ra từng trận lôi điện màu đen, đâm tới hai con Kỳ Lân.
Lấy tu vi của Vương Lâm trước đây thì còn không thể đối phó với con yêu thú này. Dù sao lúc ấy tu vi của hắn chẳng qua chỉ mới khôi phục đến Nguyên Anh trung kỳ mà thôi. Nhưng hiện tại, tu vi của hắn dĩ nhiên đã đột phá Nguyên Anh. Có thể nói giờ phút này hắn là một Hoá Thần kỳ tu sĩ không có ý cảnh, so với chân chính Hoá Thần kỳ tu sĩ thì không bằng nhưng để đối phó với con yêu thú này thì lại thừa sức.
Trong Kim sắc Hồn Phiên giờ phút này truyền ra một tiếng gào rít so với tất cả các con Kỳ Lân kia càng thêm khồng lồ. Lập tức một đạo khí tức màu vàng mạnh mẽ xuất hiện. Nháy mắt khi khí tức màu vàng này xuất hiện, những con Kỳ Lân yêu thú đều run lên, nổ tung bùm bùm, hoá thành vô số hồn phách, hướng về khí tức màu vàng dung hợp lại.
Trong khi Kỳ Lân yêu thú tan biến, Ngô Đạo Khải hừ thảm một tiếng. Hồn Phiên và pháp bảo của hắn đang giằng co với Kỳ Lân yêu thú, giờ đây đối phương đột nhiên tan biến, hắn bị một cỗ lực lượng khổng lồ phản chấn lại, lập tức khiến thân thể hắn bị trọng thương.
Hắn kinh hãi, đang muốn thối lui. Nhưng vào lúc này một đạo hư ảnh xuất hiện trước người hắn, điểm một cái. Thân mình Ngô Đạo Khải lập tức luỵ xuống, ngã trên mặt đất, rơi vào hôn mê.
Vương Lâm đứng trước người Ngô Đạo Khải, Hồn Phiên và Tử mộc Phiên linh của hắn rơi vào tay Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, nhìn chằm chằm vào khí tức màu vàng đang không ngừng ngưng tụ lại.
- Hoá ra đây mới chính là chủ hồn của Hồn Phiên. Những yêu thú trước đó chẳng qua chỉ là phó hồn mà thôi!
Sau khi khí tức màu vàng hấp thu hết các hồn phách hiện có, rống lớn một tiếng làm rung chuyển cả Luyện Hồn Phong. Nháy mắt một con Kỳ Lân thú thật lớn, toàn thân phát ra kim mang, như một thật thể chứ không có cảm giác chỉ là hồn phách xuất hiện phía đối diện của Vương Lâm.