Hình dạng của Kỳ Lân thú cùng với Lăng Thiên Hậu ở tiên giới có chút giống nhau. Chỉ trừ màu sắc là có sự khác biệt. Ngoài ra, hơi thở cũng không mạnh như của Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu.
"Kỳ Lân tàn hồn!". - Vương Lâm nhìn chằm chằm vào con thú. Tay phải hắn giơ lên chộp vào khoảng không. Nhất thời, từng luồng khí đen từ bốn phương bay tới, ngưng tụ thành một thanh trường thương trong tay hắn.
Con Kỳ Lân màu vàng rống lên một tiếng. Bất chợt, một luồng ánh sáng màu vàng xuất hiện. Sau đó, nó lóe lên một cái rồi lao về phía Vương Lâm.
Trường thương trong tay Vương Lâm cũng run run, đâm ra một cái.
"Uỳnh".
Một tiếng nổ vang lên, linh mạch xung quanh xuất hiện vô số nhưng khe nứt. Vương Lâm lui lại hai bước. Luồng ánh sáng hóa thành một đốm sáng nhỏ rồi biến mất.
- Kỳ Lân Lăng Thiên Hậu tuy còn sống nhưng lại không thể truyền thừa, không thể thi triển pháp thuật. Còn chút tàn hồn trước mắt tuy yếu hơn nhưng lại có thể sử dụng pháp thuật, hiển nhiên là nó có sự truyền thừa.
Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật một cán. Bất chợt hai cái chuông xuất hiện. Hắn phất tay một cái, hai cái chuông liền lóe lên lao về phía Kỳ Lân.
Kỳ Lân liền dựng đứng người. Hai chân trước của nó đạp mạnh một cái. Nhất thời, một tiếng nổ vang lên. Linh mạch xung quanh lập tức bị phá hủy. Một luồng lực oanh kích lan đến khiến cho cả hai cùng chao đảo, chậm lại thế công.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng. Thân thể hắn thoáng động, trường thương trong tay run lên đâm mạnh về phía trước. Trong tiếng nổ ầm ầm, trường thương hóa thành một tia sáng màu đen xuyên qua cơ thể Kỳ Lân thú.
Con thú rít lên một tiếng kinh người. Từ chỗ bị trường thương xuyên qua, tản ra từng làn khí màu đen, hóa thành hồn phách của vô số người.
Vương Lâm chẳng nói chẳng rằng vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, hồn phiên liền xuất hiện. Sau khi hắn vung lên một cái, đám hồn phách liền bay về phía hồn phiên.
Kỳ Lân thú rống lên một tiếng thật to. Nhất thời, đám hồn phách bay ra lại bị nó hút vào trong cơ thể.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Tay phải của hắn vung lên một cái liền xuất hiện Hồn Tuyền. Sau đó bắt đầu đấu pháp cùng với Kỳ Lân thú để cướp đoạt hồn phách.
Hai cái chuông lập tức biến thành to, trong nháy mắt đã bao phủ quanh Kỳ Lân thú. Kỳ Lân thú cũng rít lên một tiếng, từ trong hai lỗ mũi của nó phun ra một làn khói đen, hóa thánh hai con tiểu Kỳ Lân thú mà đánh về phía hai cái chuông.
Tay phải Vương Lâm bắt quyết. Lập tức, từng đạo cấm chế bay ra xung quanh, rồi đồng loạt đánh về phía con thú, phong ấn nó vào bên trong. Sau đó, hắn thu hồi lại hai cái chuông.
Nhìn đám hồn phách đang tản ra từ trong cơ thể Kỳ Lân thú, Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, quát:
- Nghiệt súc! Nếu ngươi có bản lãnh của tổ tiên thì Vương Lâm không thể địch lại. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ là một chút hồn phách còn sót lại mà ngưng tụ thì phá ngươi cũng chẳng có gì khó.
Vừa nói, hai tay Vương Lâm nhanh chóng đánh ra từng đạo tàn ảnh cấm chế về bốn phía của Kỳ Lân thú. Chúng giống như một đám mạng nhện từ trên cao chụp xuống.
Con Kỳ Lân thú rống lên, giẫy dụa, khiến cho cấm chế bị phá hủy rất nhiều. Nhưng hai tay của Vương Lâm vẫn chưa dừng lại liên tục xuất ra cấm chế mà đánh lên người Kỳ Lân.
Từ từ, trên trán Vương Lâm xuất hiện đầy mồ hôi. Vô số cấm chế được hắn đánh ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Kỳ Lân thú gầm rống liên tục. Nhưng thân thể của nó giống như chìm vào trong nước mà yếu ớt dần.
Trong mắt Vương Lâm lóe lên tia sáng. Tay phải hắn vỗ vào tũi trữ vật. Từ trong túi liền bay ra một lá tiểu kỳ.
Cấm phiên vừa xuất hiện liền rung nhẹ một cái. Vô số Cấm khí rít lên bay ra. Một cây trường thương màu đen chợt xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Hắn quá khẽ một tiếng, cây trường thương liền phóng về phía con Kỳ Lân màu vàng.
Đồng thời, tay phải Vương Lâm cũng nhanh chóng bắt quyết đánh ra từng đạo Hồn Tuyền. Thân hình hắn giống như một tia chớp xuyên qua hai ba cái Hồn Tuyền rồi dừng lại. Cây trường thương màu đen rít lên giữa không trung đâm về phía Kỳ Lân. Hai mắt của nó tràn ngập sự tức giận. Thân thể của nó thoáng run nhẹ, nhất thời xung quanh xuất hiện hơn mười luồng sáng màu vàng.
"Uỳnh.Uỳnh" Mấy tiếng nổ vang lên. Cây trường thương ngưng tụ bởi cấm chế cùng với những luồng sáng màu vàng va chạm với nhau cùng biến mất. Tuy nhiên, vẫn có một chút trường thương đâm được vào cơ thể nó. Nhất thời, rất nhiều hồn phách lập tức túa ra hồi bị Hồn Tuyền mà Vương Lâm đã bố trí từ trước hấp thu. Kỳ Lân thú rống lên một tiếng thật to, cố gắng giẫy dụa khiến cho cấm chế trên người nó liên tục bị phá vỡ.
Vương Lâm nhướng mày. Hắn chỉ nghĩ con Kỳ Lân thú do một chút hồn phách còn sót lại mà biến ảo ra thân thể hư ảo chứ không có uy lực như thế. Có thể nói chút hồn phách đó so với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn cũng không khác nhiều lắm. Chỉ cần thêm thời gian là có thể đạt tới thực lực tương đương với Anh Biến kỳ.
Ánh mắt Vương Lâm âm trầm. Tay phải hắn vẫy nhẹ về phía trước, Khu Thú quyển lập tức bay ra rồi Thần Xa xuất hiện.
Hồn thú trên Thần Xa sau khi đánh với Hồng Điệp một trận đã bị suy yếu. Nhưng vào lúc này, hồn thú trên chiến xa vừa nhìn thấy tàn hồn của Kỳ Lân thú liền chấn động, ánh mắt tỏ ra một sự thèm thuồng.
Tàn hồn của Kỳ Lân nhìn thấy hồn thú lập tức hạ thấp người xuống, giống như gặp phải thiên địch của nhau. Nó không hề giẫy dụa nữa, ánh mắt lộ rõ ý chí chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh đó, Vương Lâm thốt lên một tiếng nho nhỏ. Tinh quang trong mắt hắn lóe lên. Tay phải liền đánh ra một đạo linh quyết vào trên chiến xa. Con hồn thú trên đó lập tức rít lên mừng rỡ. Lần đầu tiên nó không đợi chiến xa mở ra đã lập tức xuất hiện. Thậm chí nó chẳng thèm quay sang thôn phệ Vương Lâm mà lôi theo sợi xích màu đen lao tới tàn hồn của Kỳ Lân.
Tàn hồn Kỳ Lân cũng gào lên một tiếng. Vô số luồng sáng màu vàng chợt xuất hiện chắn trước người, ngăn cản hồn thú.
Hồn thú gầm thét lao tới. Một tiếng nổ vang lên, tất cả luồng sáng vỡ nát. Thân thể hồn thú lập tức va chạm với tàn hồn Kỳ Lân thú.
Nhất thời, cả hai con thú cùng hừ lên một tiếng. Hồn thú lao tới rất mạnh nên thân thể nó kéo sợi xích sắt thẳng tắp khiến cho nó cảm thấy đau nhức. Tuy nhiên, nó vẫn không lùi lại mà quay đầu há miệng táp vào sợi xích. Hồn thứ tức giận quay lại phía Vương Lâm rống lên, tỏ rõ ý định của nó.
Tàn hồn của Kỳ Lân thú không thể địch lại hồn thú. Cấm
chế trên người nó nhất thời bị phá vỡ. Thân thể của nó lập tức xuất ra vô số hồn phách.
Hồn phách vừa mới xuất hiện liền bị Hồn Tuyền ở bốn phía xung quanh nhanh chóng hấp thu. Trong nháy mắt đã nuốt hết.
Màu vàng trên thân thể Kỳ Lân không còn rõ ràng như trước mà trở nên hư ảo. Nó nhìn hồn thú chằm chằm, ánh mắt không hề cam lòng. Nó gầm nhẹ một tiếng nhưng không dám tiến lên.
Dù sao thì bây giờ nó cũng chỉ là tàn hồn. Nếu thời kỳ mạnh nhất thì cũng chẳng sợ hồn thú. Nhưng vào lúc này lại không thể bằng.
Kỳ Lân thú bị đánh bay. Vị trí của nó trước đó nhất thời lộ ra một cái hồn phiên màu vàng. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không hề do dự xuất hiện ngay bên cạnh hồn phiên.
Hắn đang định cầm lấy hồn phiên thì Kỳ Lân thú rống lên giận dữ, chồm tới. Vương Lâm cười lạnh, tay phải hắn điểm một cái vào không trung về phía chiến xa. Nhất thời, sợi xích sắt khóa hồn thú trên chiến xa biến mất.
Không bị sợi xích trói buộc, hồn thú hưng phấn rống lên một tiếng. Thân hình nó giống như một tia chớp, lao ra. Cái miệng rộng của nó đớp về phía Kỳ Lân thú.
Kỳ Lân thú không cam lòng rống lên một tiếng thật to. Bất đắc dĩ nó phải bỏ qua Vương Lâm mà xoay người bỏ chạy.
Nhất thời, hai con thú chuyển sang đuổi nhau. Những hồn phách bay ra từ cơ thể Kỳ Lân thú lập tức bị Hồn Tuyền hấp thu.
Vương Lâm ôm lá cờ màu vàng trong tay. Trong nháy mắt khi tay hắn đụng tới hồn phiên một cảm giác lạnh như băng liền chui vào trong người. Sau khi chạy được mấy vòng nó liền trở nên yên lặng. Ánh mắt Vương Lâm tỏ rõ sự vui mừng. Hắn há miệng phun ra một chút tinh huyết lên hồn phiên. Giọt tinh huyết của hắn nhanh chóng bị hồn phiên hấp thu.
- Lên. - Vương Lâm hét lên một tiếng. Cánh tay hắn nâng lên, đồng thời lá hồn phiên màu vàng cũng lập tức bay lên theo.
Nhất thời, một cánh tay bao bởi làn khí đen từ trong hồn phiên chợt hiện ra, xuyên thẳng qua Luyện Hồn phong.
Từ xa nhìn lại, Luyện Hồn phong có hắc khí bốc lên ngùn ngụt. Sau đó nó hóa thành một cái lòng khí đen rồi nhanh chóng tản ra bốn phía.
Vào lúc này, tất cả đệ tử trên Luyện Hồn phong đều ngẩng đầu, trợn mắt há mồm nhìn khí đen trên đỉnh núi. Trước đó, bọn họ đã nghe thấy những tiếng rít gào từ trong ngọn núi vọng ra. Nhưng tiếng gầm rống đó ẩn chứa một thứ lực lượng rất mạnh khiến cho bọn họ không dám dò xét.
Ở sâu trong ba ngọn núi của Luyện Hồn tông, chín cái vòng sáng màu vàng chợt run run. Trên cái vòng tròn thứ tám chợt xuất hiện một người có mái tóc hoa râm. Người đó nhìn chằm chằm về phía làn khí đen. Đang chuẩn bị đi xem nó là cái gì thì hắn chợt đứng lại. Sau đó liền xoay người về phía chín vòng sáng màu vàng. Phía sau chín vòng sáng đó ẩn hiện một vòng sáng đỏ như máu. Hắn cung kính nói:
- Tuân lệnh ý chỉ của lão tổ. - Nói xong, hắn lại trở vào trong vòng sáng rồi biến mất.
Vương Lâm cầm lá Hồn phiên màu vàng. Hắn phất nhẹ một cái rồi quát:
- Kỳ Lân chủ hồn! Thu! - Trong khoảng khắc, con Kỳ Lân màu vàng đang bị hồn thú bức cho cuống cuồng, nhiều lần suýt bị nuốt mất liền hóa thành một tia sáng màu vàng rồi bay vào trong hồn phiến.
Vương Lâm cầm hồn phiên trong tay mà cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi. Lần này, hắn đã tìm được bảo vật.
Lúc này, hồn thú thực sự tức giận. Trong lòng nó vốn đã căm hận Vương Lâm rất sâu nên vào lúc này thế hắn cướp đi món ăn bổ của mình liền xoay người gầm lên mà lao đến.
Tuy Vương Lâm không thể điều khiến được hồn thú, nhưng vẫn có thể phong ấn được nó. Vì vậy mà hắn vẫn bình tĩnh, tay phải bắt quyết rồi điểm một cái vào không trung. Nhất thời, một sợi xích sắt từ trên chiến xa chợt xuất hiện, khóa chặt lấy hồn thú.
Hồn thú vội vàng rống lên một tiếng giận giữ rồi bị lôi trở về, biến mất trên chiến xa. Ngay lập tức chiến xa lại hóa thành Khu Thú quyển.
Vương Lâm cũng không đeo nó vào cổ tay. Sau khi phong ấn liền cho vào trong túi trữ vật. Làm xong mọi việc, thân thể hắn chợt lóe lên rồi biến mất vào chỗ sâu nhất trong linh mạch. Sau đó, hắn lại xuất hiện trên Luyện Hồn phong.
Vào lúc này, khí đen trên đỉnh núi cực nhiều. Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn làn khí đen mà trầm tư suy nghĩ.
- Âm thanh vang động vừa rồi chắc chắn sẽ bị tu sĩ ngoài Hóa Thần của Luyện Hồn tông phát hiện. Nhưng bây giờ lại không có một ai tới đây. Việc này. - Vương Lâm nhìn chăm chú vào chín vòng sáng màu vàng. Sau đó lại liếc nhìn hai vòng sáng đỏ như máu mấy lần. Vào lúc này, mặc dù tu vi của hắn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng chẳng hề e ngại. Cho dù là tu sĩ Anh Biến kỳ đến đây hắn cũng có thể xé mở vết nứt không gian rồi sử dụng Tinh La Bàn để bỏ đi.
Bất chợt hắn nhìn thấy một đôi mắt tang thương nhưng có chút thiện ý lóe lên trong vòng sáng đỏ như máu rồi biến mất.
- A. - Vương Lâm chớp chớp hai mắt.