Thoạt nhìn phòng xá đơn giản, nhưng vào cũng rất khác biệt, bên trong linh khí lượn lờ. Lấy lệnh bài đi vào, nhìn khắp mọi nơi trong phòng, trong lòng hắn cũng thấy vừa lòng.
Trong phòng chỉ có một cái giường, chăn nệm, ngoài ra còn có một lò luyện đan và một căn phòng chuyên dùng dể bế quan đang đóng lại một nửa. Nhìn toàn bộ phòng, tuy không lớn nhưng cũng rất là thanh lịch.
Vương Lâm vung tay phải lên, hoàn thiện cấm chế có sẵn ở gian phòng ngoài, khiến cho uy lực cấm chế tăng lên gấp bội. Sau đó, Vương Lâm liền ngồi khoang chân trong phòng, hít một hơi linh khí thật sâu.
Khi một ít linh khí nhập vào trong tĩnh mạch, Vương Lâm phun ra trọc khí (khí bẩn). Thần sắc hắn thư thái, trong mắt lộ ra vẻ cảm khái.
Linh khí ở đây dù dày đặc, nhưng có thổ nạp thật lâu cũng không thể nâng cao được tu vi. Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm tư, hắn vỗ túi trữ vật, bên trong tiên ngọc đã hao hụt gần hết khi Vấn Đỉnh, còn lại một ít rất nhỏ, không thể thổ nạp theo cách thông thường được nữa.
Tiên dịch còn lại năm giọt. Tuy nói trước đây khi lấy Thăng Tiên Quả, chỉ nuốt bốn giọt là đã khiến tiên lực trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, nhưng hiển nhiên không thể tồn tại lâu dài, sợ là chỉ vài năm dược lực của tiên dịch lắng đọng lại trong cơ thể, cũng khiến cho không thể khiến cho tiên lực sinh sôi không ngừng.
Mặt khác, một giọt tiên dịch là có thể Vấn Đỉnh, nhưng sau khi Vấn Đỉnh cần nhiều tiên lực hơn. Nếu nuốt vào nhiều, e cũng không có tác dụng, chỉ lãng phí. Nên dùng khi bị thương, hoặc là dùng đủ lượng tiên dịch, khiến nó sinh sôi không ngừng trong thời gian ngắn, như thế mới là tốt nhất. Như vậy, việc thu hoạch tiên ngọc để thổ nạp hằng ngày là cực kỳ quan trọng.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối, nên căn phòng cũng tối dần. Vương Lâm tùy ý vung nhẹ tay phải lên, lập tức trong phòng có tiếng động nhỏ, ánh sáng được phát ra từ cây nến.
Ở nóc nhà được nạm một hạt châu màu xanh to bằng nắm tay. Lúc trong phòng ánh nến thắp lên, làn khói từ nến phiêu tán bị hạt châu hấp thu, dần dần làn khói mờ nhạt đi thì bên trong hạt châu chậm rãi lộ ra ánh sáng.
Hiện tượng này khiến Vương Lâm rất hứng thú, hắn chưa bao giờ gặp cảnh tượng như trên, thiết kế thật khéo léo. Lúc này hắn ngẩng đầu lên, nhìn hạt châu, thấy ánh sáng càng rõ hơn.
Khoảng nửa nén hương sau, trong hạt châu ánh sáng hạ xuống mức êm dịu, nên khi tắt nến, hào quang trên hạt châu liền trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng.
Trong hạt châu này ẩn chứa ba trận pháp, hình thành từ việc hấp thu khói rồi hóa nhiệt, từ nhiệt ngưng lại thành quang. Loại pháp thuật nhỏ này ở La Thiên Tinh Vực mạnh hơn rất nhiều so với Tu Chân Liên Minh.
Một mùi hương nhẹ nhàng từ trong hạt châu tràn ra khiến người ta cảm thấy tâm hồn sảng khoái.
Trận pháp thứ ba chính là hương thơm, Vương Lâm thu hồi ánh mắt. Hương thơm này không có độc, ngược lại còn có thể giúp tu sĩ thổ nạp nhanh hơn, cũng là vật liệu thông thường để luyện đan.
Bên ngoài vẫn yên lặng. Khoanh chân ngồi trong phòng, Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt chợt lóe, trong lòng hắn dâng lên một ý niệm. Nhưng trong đầu hắn suy tư một lát, rồi liền gạt bỏ ý nghĩ này.
Ra tay cướp đoạt là kẻ tầm thường. Hơn nữa, lượng tiên ngọc ta cần cũng không phải là tu sĩ tầm thường nào cũng có được. Trừ khi là tu vi đạt đến Vấn Đỉnh, hoặc cũng là gia tộc có thế lực của La Thiên Tinh Vực.
Chẳng qua nếu làm như thế, sẽ phải rời khỏi Nhiễm Vân Tinh, phải tìm chỗ khác thì càng không ổn.
Mắt lộ ra vẻ hơi trầm tư, Vương Lâm ngẩng đầu, trong lòng đã quyết, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức bên trong bay ra một số vật liệu luyện khí.
Một ngụm nguyên thần khí phun ra, bao vây lấy đám nguyên liệu, chỉ trong một khoảng khắc, đám nguyên liệu hòa tan theo thần thức của Vương Lâm, hóa thành ba khuôn đúc.
Một thanh phi kiếm, một chiếc gương đồng, một trâm cài tóc.
Vương Lâm hai tay bấm niệm thần chú, từng đạo cấm chế dung nhập dần dần vào bên trong ba cái pháp bảo. Vì khi Vương Lâm luyện hóa, bên trong nguyên thần ẩn chứa một tia điện quang, nên phía trên pháp bảo truyền ra từng trận uy áp.
Đánh xong cấm chế, Vương Lâm lại suy tư nghĩ về năm đang ở Tu Tước Tinh, khi gặp được tu sĩ có Tuế Nguyệt Ý Cảnh. Lúc này hắn tự thân bắt chước cầm giữ tu vi cũng giống được vài phần.
Tay phải hạ xuống gương đồng, Tuế Nguyệt Ý Cảnh liền dung nhập vào trong.
Tiếp theo đó, Vương Lâm lại tưởng lúc này vẫn đang là năm đó, Liễu Mi biểu hiện Thiên Huyễn Vô Tình Đạo, trong đầu biến ảo đủ điều hiện lên, cuối cùng hóa thành một đạo ánh sáng theo hai mắt Vương Lâm tuôn ra, dung nhập vào trong trâm cài tóc.
Về phần phi kiếm, cuối cùng Vương Lâm không có ý cảnh gì mà hạ xuống một đạo na di ấn quyết ở trong phi kiếm.
Ba pháp bảo chậm rãi chuyển động, dừng ở trước mi tâm Vương lâm, hào quang tràn loá mắt, nhìn lại cực kỳ huyễn lệ.
Ba loại pháp bảo này, chất lượng không thể so sánh với Tiên Bảo chân chính được. Thậm chí, ngay cả hạ phẩm cũng không sánh được. Nhưng chúng lại có thể sử dụng được tiên lực, trên nó còn ẩn chứa ý cảnh thần thông.
Mặc dù không có tiên lực, tu sĩ Anh Biến cũng có thể, dùng linh lực của mình để sử dụng pháp bảo. Như vậy uy lực sẽ tăng lên rất nhiều.
- Ngụy tiên bảo !
Vương Lâm hạ
giọng nói.
Đây pháp bảo mà hắn chế tác có chất lượng cao nhất. Dù sao đối với luyện khí, hiểu biết của Vương Lâm vẫn còn sơ sài, không hề tỉ mỉ. Hiểu biết của hắn phần lớn dựa vào ngọc giản luyện khí thu được năm đó trên Hỏa Phần Quốc ở Chu Tước Tinh.
Lẽ ra bản thân hắn không có khả năng chế tạo ra pháp bảo, nhưng vì tu vi của hắn đạt tới Vấn Đỉnh, lại có đạo niệm bản thân, mà quan trọng nhất là hắn nắm giữ được cấm chế.
Thu hồi ánh mắt từ ba loại pháp bảo. Vương Lâm cũng không hài lòng với ba loại pháp bảo này. Hắn trầm ngâm một lúc, rồi lấy mặt gương đồng, trong mắt lóe lên từng đạo cấm chế suy diễn.
Nếu có thể khiến pháp có năng lực bảo kế thừa thì chắc chắn uy lực của nó sẽ tăng lên không ít. Vương Lâm nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng không ngừng suy diễn.
Pháp bảo bình thường thì chỉ dùng thần thức ấn xuống, do đó khiến người điều khiển tự nhiên, chỉ khi pháp bảo bị cướp đi, sau khi bị hủy diệt thần thức, mới trở thành vật của đối phương.
Chỉ có loại pháp bảo được kế thừa, trừ bỏ thần thức của bản thân, còn phải có pháp quyết kế thừa. Như thế, người ngoài có lấy được cũng không thể điều khiển.
Cho nên có pháp bảo có năng lực kế thừa thì giá trị cao hơn rất nhiều lần.
Tôn Hồn Phiên và Xạ Thần Xa là những loại pháp bảo như thế. Hắn nhắm hai mắt lại, tự suy nghĩ về bí mật của sự kế thừa. Chẳng qua phương pháp luyện chế pháp bảo có năng lực kế thừa thì chỉ có những Đại Tông Sư luyện khí mới có thể có được. Những phương pháp thế này, sẽ không dễ dàng truyền ra bên ngoài, lại càng không dễ dàng luyện chế. Loại bảo bối này cũng không thấy nhiều.
Không bao lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt, nhăn mày, miệng lẩm bẩm, nói:
-
" Kế thừa " hiểu không ra, có lẽ ta nên nghĩ lệch vấn đề này đi. Ta không nên nghĩ kế thừa như thế nào, mà nên cho bảo pháp này thêm một đạo phong ấn đặc biệt nữa. Ta sẽ đặt bí quyết mở ra phong ấn vào trong ngọc giản. Như thế, tuy không phải là kế thừa chân chính, nhưng cũng có hiệu quả giống như kế thừa thực sự vậy.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe. Điểm quan trọng của sự ngụy kế thừa này, đó là phong ấn đặc thù đó mạnh hay yếu. Nếu hắn có thể phong ấn mạnh thì không ai có thể phá giải được. Tuy nói không chân chính là kế thừa, nhưng cũng phát huy được tác dụng giống như kế thừa chân chính.
Trong mắt Vương Lâm, các hào quang suy diễn cấm chế nhanh chóng di chuyển. Tay trái hắn bấm niệm thần chú, đánh ra một đạo cấm chế, trúng vào trên gương đồng, tay trái chưa dứt đã đánh ra liên tục mấy cấm chế tiếp. Mấy cấm chế tập trung vào một chỗ, tạo thành một hắc quang lóe ra nhiều kí hiệu phức tạp.
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm nhìn gian phòng. Cuối cùng hắc quang dừng lại trên một ngọn nến. Hắn chỉ tay trái ra, lập tức châm vào nến, phía trên nến xuất hiện một làn khói mờ ảo, liền bị hạt châu hút đi. Vương Lâm mở to bàn tay, lập tức khói khí bị hắn nắm lấy, đặt vào trên kí hiệu cấm chế.
Lập tức kí hiệu quỷ dị bị hòa tan, biến thành một làn khói màu đen, chui vào trong gương đồng. Tiếp đó, hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra ngọc giản, tâm thần khẽ động, lập tức ấn bí quyết phá giải cấm chế vào trong ngọc giản.
Thu gương đồng lại, Vương Lâm vẫn ngồi tại chỗ, vẫn còn hai pháp bảo chưa có được loại ngụy kế thừa này. Lúc này bên ngoài trời đã dần sáng.
Ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm bao phủ khắp nơi, không lâu đã xua tan toàn bộ màn đêm đen tối. Vương Lâm mở hai mắt, đứng dậy đẩy cửa đi ra. Ánh mặt trời vẩy lên người, một cảm giác ấm áp, dào dạt lập tức theo làn da thấu nhập vào tâm hồn.Trong đất trời linh lực tràn ngập dày đặc, khiến cho tinh thần người ta không khỏi run lên.
Một cảm giác yên lặng tràn ngập. Trái tim Vươnng Lâm khẽ rung lên, hắn liền bước ra phía trước, tới chỗ núi đá kia, nơi gã thanh niên đang ngồi y như lúc trước. Chính là gã đang hấp thụ tinh hoa của trời đất.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Vương Lâm đi thật xa, hắn mới mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.