Tiên Nghịch

Chương 618: Tôn lão


trước sau

Tu sĩ từ bên ngoài tới đây, sau khi cả ngày ngồi thổ nạp, tận dụng khả năng hấp thụ thật nhiều linh khí. Người này tư chất cũng tầm thường thôi, dù sao chăm chỉ cũng có thể bù lại. Nhưng sao hắn lại không tận dụng buổi sáng lúc linh khí dày đặc mà ngồi hấp thụ? Thật là đáng buồn, loại như hắn cả đời này chắc chắn không kết anh.
 
Gã thanh niên thu hồi ánh mắt, nhắm mắt tiếp tục thổ nạp. Dường như so với trước, tốc độ còn nhanh hơn vài phần. Lúc này hắn hấp thu linh lực, như là sợ người khác từ đâu đến cướp mất.
 
Hôm qua khi qua chỗ thành tây, Vương Lâm thấy được trên đường phố, có một số phường thị tự do, có nhiều tu sĩ mua bán pháp bảo và vật liệu.
 
"Trong phố thị này, tu sĩ Anh Biến trở lên gặp cũng không nhiều, đây không phải là nơi buôn bán tốt nhất." Vương Lâm hơi trầm ngâm, xoay người về phía gã thanh niên ngồi dưới núi đá, cách đó không xa, tiến đến.
 
- Vị đạo hữu này, không biết ở thành này có nơi nào buôn bán pháp bảo tốt?
 
Vương Lâm thần thái ôn tồn, ôm quyền nói.
 
Gã thanh niên kia mở hai mí mắt, trên mặt vẻ khinh miệt, còn lộ ra vẻ sốt sắng, âm thanh lạnh lùng nói; - Thành đông Bảo Hợp Lâu.
 
Nói xong hắn cũng không thèm nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm mỉm cười, xoay người.
 
" Một tu sĩ có cấp bậc Kết Đan nho nhỏ mà cũng toan tính trao đổi pháp bảo tốt. Nếu đến Bảo Lâu Hợp , người này e là ngưỡng cửa cũng chưa đủ tư cách để bước vào." Gã thanh niên cười lạnh.
 
Đi ra khỏi thành bắc, Vương Lâm một mạch thong thả đi về hướng thành đông. Thành đông dân thường không nhiều lắm, đại đa số đều là tu sĩ lui tới. Ở đây cửa hàng cũng tương đối hoành tráng, hai bên rất nhiều cửa hàng lớn mọc lên san sát.
 
Bên ngoài có một vài cửa hàng, có lẽ là tập tục, đặt một khối linh thạch cao lớn bằng người. Linh thạch này vẫn chưa luyện hóa, vẫn còn giữ nguyên hình, bên trong linh khí tràn ra cực kì dày đặc.
 
Ánh mắt Vươnng Lâm lộ ra vẻ hứng thú. Cửa hàng này bài trí như thế cũng trắng trợn, muốn phô trương sức mạnh của cửa hàng.
 
Phải biết rằng, có thể đào linh thạch từ trong linh mạch đem ra, với tu sĩ bình thường cơ bản là không làm được.
 
Linh thạch lớn cũng có nghĩa là cửa hàng cũng lớn. Như cửa hàng ngoài kia, có khối linh thạch cao hai trượng, giống như một quả núi nhỏ, tạo thành một khí thế uy nghiêm đè lên thân, làm cho người ta phải kính nể.
 
Thậm chí còn có một cửa hàng ngoài kai nữa, chất lượng linh thạch cực kì tốt. Vừa phát hiện ra, lập tức khiến Vương Lâm thấy rất hứng thú với cửa hàng này.
 
Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua cửa hàng này. Nó không lớn cũng không nhỏ, chỉ có hai tầng, thoạt nhìn, cực kỳ hoành tráng nhưng lại cực kì thanh lịch. Trên bảng hiệu viết vài chữ to đẹp như phượng múa rồng bay: Thanh Trúc Các.
 
Vương Lâm không đi vào mà liền thu hồi ánh mắt, đi về phía trước. Tại đây, phía cuối thành đông là một tòa lầu các thật lớn đứng sừng sững. Ngoài lầu các được bài trí bằng linh thạch giống nhau, còn có tám khối thượng phẩm nguyên linh thạch cao tới ba trượng, được bày ra thành một trận pháp, lộ ra linh uy nồng đậm.
 
Tòa lầu các này và tất cả bốn phía dung hợp lại cùng nhau tại một điểm, khi nhìn lại, không ngờ lại có cảm giác mù mịt như là hư vô. Phía trên lầu các có một khối linh thạch dài, khắc ba chữ to: Bảo Hợp Lâu.
 
Một cỗ uy áp tràn ngập, thậm chí phía trong Bảo Hợp Lâu có một tầng ngầm bảo vệ, ngăn cản sự thâm nhập của thần thức vào bên trong. Vương Lâm không cố tình tìm hiểu, hắn không thấy hứng thú lắm với Bảo Hợp Lâu.
 
Vương Lâm đang bước vào, nhưng liền nhướn mày. Lập tức thấy từ bên trong Bảo Hợp Lâu, một người đàn ông trung niên đi ra. Người này ngăn bước Vương Lâm, đánh giá cao thấp một lúc, bình thản nói:
 
- Đạo hữu, không biết phép tắc ở Bảo Hợp Lâu ta à?
 
- Hả? Không biết là phép tắc gì?
 
Vương Lâm thần thái như thường, bình thản nói.
 
Người đàn ông kia nhìn thấy thần sắc của Vươnng Lâm bình tĩnh, trong lòng có chút ngạc nhiên. Hắn đã từng gặp rất nhiều tu sĩ, trừ một ít lão quái có tu vi cao thâm, thì có rất ít tu sĩ khi thấy trận pháp uy áp ở Bảo Hợp Lâu mà có thể giữ được bình tĩnh như thế.
 
- Bảo Hợp Lâu ta có nguyên tắc, hai không tiến, một không ra. Tu vi thấp hơn Nguyên Anh không tiến, không có mười vạn linh thạch, không tiến, vô đến nơi không giao dịch được không ra!
 
Vương Lâm nhíu mày.
 
Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt của Vương Lâm, trong lòng hắn thản nhiên, mở miệng nói:
 
- Đạo hữu có thể có mười vạn linh thạch?
 
Tronng túi trữ vật của Vương Lâm linh thạch cũng không nhiều. Dù sao từ sau khi tu vi của hắn đạt tới Hóa Thần Hậu thì lợi dụng tiên ngọc là chính.
 
Người đàn ông trung niên nói:
 
- Đạo hữu không phù hợp nguyên tắc Bảo Hợp Lâu ta, nên không thể vào trong, mà có vào trong cũng không thỏa mãn điều kiện, xin mời đi ra.
 
- Bảo vật này các ngươi có thu hay không?
 
Vươnng Lâm ánh mắt bình tĩnh, liếc mắt nhìn nam tử một cái, vỗ túi trữ vật, lập tức đem phi kiếm vừa luyện chế ra.
 
Người đàn ông trung niên đảo ánh mắt qua phi kiếm, trong mắt lộ ra một tia cười nhạo. Hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, phi kiếm được luyện chế chất lượng thấp kém, ngay cả trên mặt kiếm quang cũng tối tăm, không có gì thần kì. Thậm chí, hắn cũng không cần dùng thần thức xem xét. Chỉ cần dùng mắt thường, đã nhìn ra phi kiếm này chất lượng cực kì thấp kém, e cũng không so được với pháp bảo hạ phẩm.
 
Hắn phụ trách
việc kiểm tra tiêu chuẩn của người khi muốn tiến vào Bảo Hợp Lâu đã nhiều năm, nên có kinh nghiệm để phân biệt. Hơn nữa, trước đây đã có rất nhiều tu sĩ cho rằng mình giữ pháp bảo tốt, đến Bảo Hợp Lâu để buôn bán, Vương Lâm cũng bị hắn coi là loại người này.
 
Phi kiếm này chính xác là cũng có thần thông, nhưng thần thông này, gã không thích. Hắn cười lắc đầu nói:
 
- Không thu, mời hồi!
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt một cái, nhìn người đàn ông trung niên, xoay người rời đi.
 
Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn vào mắt người đàn ông trung niên, khiến cho người này cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Toàn bộ thân mình y bỗng run lên. Ánh mắt của đối phương giống như tảng băng vạn năm, khiến cho Nguyên Anh của hắn đột nhiên gần như sụp đổ.
 
Hoảng hốt, nam tử đạp chân lùi ra sau vài bước, sắc mặt cực kì tái nhợt, kinh ngạc nhìn bóng dáng Vương Lâm đi xa dần. Hắn nói không ra lời, trong lòng loáng thoáng cho rằng, phi kiếm kia hình như có chút khác biệt.
 
Lúc này từ trong Bảo Hợp Lâu, truyền ra âm thanh của một người già nua.
 
- Lô Phong. Làm sao vậy?
 
Người đàn ông trung niên vội vàng quay đầu lại khom người, nói:
 
- Tôn lão, vừa rồi có một tu sĩ tới đây bán pháp bảo.
 
Từ trong Bảo Hợp Lâu đi ra một lão già. Người này lưng còng, chống gậy, bộ dạng cực kì già nua. Trên mặt lại tràn đầy dấu vết năm tháng. Hai mắt lão thần thái không tốt lắm, nhìn người đàn ông trung niên, bình thản nói:
 
- Pháp bảo gì?
 
Người đàn ông cung kính nói:
 
- Là một phi kiếm ạ. Vãn bối nhìn cực kì tầm thường, có lẽ cũng có chỗ thần thông, nhưng cũng không quá mạnh mẽ, nhất là loại pháp bảo này không phù hợp với điều lệ của Bảo Hợp Lâu chúng ta.
 
Hắn không dám nói hết sự thật vừa rồi, dù có chút bất kính với lão già. Lão già tuy tu vi chỉ đến Hóa Thần sơ kì, nhưng ở Bảo Hợp Lâu có vị trí siêu nhiên. Hơn nữa, người đàn ông mơ hồ biết được, lão già tu vi từng đạt quá Anh Biến trung kì, nhưng vì bị thương quá nặng, nên lúc này mới tụt xuống Hóa Thần.
 
Lão già nhìn xa xa, thấy bóng dáng Vương Lâm khuất dần, trong hai mắt lộ ra tia nghi hoặc. Nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu, xoay người trở vào trong Bảo Hợp Lâu.
 
"Bóng dáng này có chút quen quen…" Dáng người lão già có vẻ cực kì mệt mỏi, hắn trở lại trong lâu, ngồi lệch sang một bên ghế, khổ sở sờ sờ vào ngực, thở dài một tiếng, cúi đầu xuống nhìn mặt đất, trầm ngâm không nói.
 
Vương Lâm từ Bảo Hợp Lâu rời đi, hắn đi theo hướng tới Thanh Trúc Các. Lầu các này cũng không lớn, nhưng lại có cảm giác rất lịch sự. Bước vào bên trong, Vương Lâm nhìn quanh bốn phía, thấy nơi nơi đều là những giá gỗ dựa vào tường, trên giá là những chiếc hộp nhỏ được mở ra. Trong hộp là một lớp vải lụa vàng, trên có đặt các loại bảo vật như pháp bảo, đan dược, vân vân… Một văn sĩ trẻ đang ngồi bên trong cửa hàng. Người này một tay cầm cuốn sách cổ, như đang thưởng thức một món ngon. Phát hiện thấy Vương Lâm tiến vào, gã thanh niên buông cuốn sách xuống, đứng dậy cười nói:
 
- Tệ điếm tuy không lớn, nhưng toàn bộ vật phẩm đều là đồ tốt, không biết đạo hữu cần gì?
 
Người này có tu vi Hóa Thần sơ kì, sau khi nhìn thấy Vương Lâm thì lộ ra vẻ nhiệt tình, chứ không ngạo mạn như gã ở Bảo Hợp Lâu kia.
 
Vương Lâm mỉm cười, vỗ túi trữ vật, cầm lấy phi kiếm nơi tay, nói:
 
- Đạo hữu có thu nhận kiếm này không?
 
Thanh niên vừa thấy thanh kiếm, nhăn mặt cười khổ, nói:
 
- Đạo hữu, kiếm này…Thôi! Ngươi cứ đưa cho ta xem xét cho kĩ.
 
Gã thanh niên thái độ cực kì hiền hòa. Vương Lâm mỉm cười, phất tay phải về phía trước. Lập tức, phi kiếm nhẹ nhàng bay về phía gã thanh niên, gã tiếp nhận lấy thanh kiếm, thần thức đảo qua bên trong, miệng nói:
 
- Kiếm này tương đối tầm thường sợ là….A!
 
Thanh niên vừa nói được nửa câu, lập tức mở tròn to hai mắt, nhìn chằm chằm thẳng vào thanh kiếm. Thoạt đầu nhìn thấy vẻ bề ngoài xấu xí, nhưng bắt đầu nhìn kĩ, trong mắt hắn lộ ra tia khiếp sợ.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện