Đầu giờ Thân, đông đảo bá quan văn võ tề tựu đông đủ. Tuy nói trước Tết nguyên tiêu không thượng triều nhưng cái gì cũng có phân biệt nặng nhẹ, tiệc tẩy trần cho sứ thần dĩ nhiên sẽ không vắng mặt một ai.
Rượu thơm, thức ăn ngon, ca múa nhạc diễn ra như thông lệ, nhưng có vẻ như mọi người đều không đặt nặng tâm tư vào những thứ trước mặt. Bên phía Uyển Nguyệt quốc, Bách Lý Tịnh chỉ mong mau kết thúc để trở về Phượng Nghi cung với Ngọc Băng. Các vị đại thần thì mong có cơ hội thể hiện để được hoàng đế chú ý tới, cũng có người mang tâm tư khác. Bách Lý Vân yên tĩnh ngồi ăn hoa quả, một chút hứng thú cũng không có, nàng chướng mắt cô công chúa còn lại kia, nãy giờ cứ nhìn chằm chằm hoàng huynh của nàng, hừ, không chịu tự soi gương một chút, gom hết trên dưới trước sau lại cũng không bằng cái móng tay của tẩu tẩu mà cũng si tâm vọng tưởng. Hoàng Kiệt ngồi một góc không gần không xa, đủ để bao quát hết tình huống, chỉ là, đôi lần ánh mắt hắn không tự chủ được lại liếc về phía Bách Lý Vân. Bên phía Yến Dương quốc, thái tử Vân Hi chỉ chăm chăm chờ cơ hội mở miệng gây khó dễ, thuận tiện ra oai, Chiêu Hòa công chúa thì từ đầu trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Bách Lý Tịnh, một đôi mắt si mê cuồng nhiệt khóa chặt trên người hoàng đế, nàng cắn răng, âm thầm hạ quyết tâm bằng mọi giá phải nhập cung bằng được. Nàng không tin vị hoàng hậu trong truyền thuyết kia có chỗ nào hơn nàng, chỉ cần vào cung, hậu vị sớm muộn cũng tới tay nàng.
Chờ qua nửa canh giờ, Chiêu Hòa công chúa mất kiên nhẫn trước, nàng uyển chuyển mở miệng: “Hoàng thượng, ca múa nhạc cung đình tuy không phải là thứ dễ dàng được thưởng thức nhưng đối với những người đến từ hoàng gia lại không hề hiếm lạ, chi bằng chúng ta tìm chuyện khác làm sẽ thú vị hơn.”
“Công chúa muốn làm gì?” Bách Lý Tịnh lịch sự hỏi lại, hữu lễ những xa cách.
“Trước khi đến đây Chiêu Hòa nghe rất nhiều lời bàn tán về Thuận Thành hoàng hậu của quý quốc, không biết có thể…” nàng ta bỏ lửng nửa câu, gò má ửng hồng, bộ dáng chọc người trìu mến.
“Không được.” Rất tiếc, Bách Lý Tịnh lại không phải đăng đồ tử, không có hứng thú nữ nhân không phải của mình. Hắn trực tiếp phủ nhận, chuyện gì cũng có thể thương lượng, trừ chuyện đụng chạm tới bảo bối của hắn. “Hoàng hậu thân thể không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Vậy, Chiêu Hòa có thể đến Phượng Nghi cung thỉnh an không?” Nàng ta vẫn không bỏ cuộc, tính ra cô công chúa này cũng không tới nỗi quá mức ngu ngốc, trước khi gây chuyện phải tìm hiểu đối thủ trước. Cái gì quốc gia đại sự, cái gì thể diện, lợi ích, đó là chuyện của phụ hoàng và hoàng huynh, nàng chỉ muốn một nam nhân có thể nương tựa, một địa vị khiến người khác phải tôn trọng.
“Hình như trẫm vừa nói rõ, hoàng hậu hiện thời cần tĩnh dưỡng.” Bách Lý Tịnh nhắc lại, thanh âm không có một chút độ ấm nào.
“Chiêu Hòa, đủ.” Vân Hi lúc này mới mở miệng. Hắn và Chiêu Hòa công chúa không có cùng mối quan tâm. Lời đồn phố chợ hắn đã nghe qua nhưng mà tự tôn nam nhân trong một xã hội trọng nam khinh nữ đã không cho phép hắn tin tưởng những truyền thuyết đó. Năng lực của Hoàng gia tướng, hắn tin, năng lực của Đại Uyển Kiến Hưng hoàng đế Bách Lý Tịnh, hắn cũng không xem thường, nhưng bảo hắn tin tưởng một nữ nhân trước giờ chưa từng lộ diện lại có bản lĩnh điên đảo càn khôn, thâu tóm thiên hạ là chuyện không thể. Nữ nhân xưa nay chỉ toàn dựa vào thế lực trong nhà mới có thể leo lên vị trí cao, được phu quân coi trọng, còn nói về bản lĩnh, nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở gia đấu, trạch đấu, tranh sủng, quản gia. Vấn đề trị quốc, kinh bang tế thế, chưa bao giờ là chỗ nữ nhân có