Editor + Beta: Crashpike
"Em đi đâu vậy?" Lục Trạch Nhất khẽ hỏi, ánh mắt quét trên dưới cô một lân,nhíu mày hỏi: "Ăn mặc thế này mà đi?"
"Váy chỉ là hơi ngắn một chút, nhưng tạm thời em cũng không có quần áo nào khác." Sở Dung cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhỏ giọng nói, "Anh đừng tức giận."
Lục Trạch Nhất: "Lại đây."
Cô chậm rãi đóng cửa lại, lúc đưa lưng về phía anh hoảng loạn nhếch miệng nhe răng một trận, cố gắng điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Trời ạ, biểu cảm của tên này quả thực quâ nghiêm túc!
Sở Dung bước nhanh về phía Lục Trạch Nhất, vừa nhanh nhẹn mở miệng giải thích: "Công ty có tý việc, nên em trực tiếp đi qua."
Lục Trạch Nhất bảo trì trầm mặc.
Sở Dung ở trong lòng âm thầm thét chói tai, quả thật đáng sợ.
"Hôm nay em chưa nhắn tin cho anh, nên cho rằng hôm nay anh sẽ không tới." Sở Dung tiếp tục nói.
Đây là lời nói thật lòng.
Sở Dung nhìn anh một cái, thử hỏi: "Chẳng lẽ anh đối với em......"
Cô nói một nửa, còn lại không dám nói.
Còn có thể đối với cô thế nào nữa, đương nhiên là thích cô rồi.
"Đi lên."
Lục Trạch Nhất dùng cằm chỉ chỉ về phía giường.
Làm ơn đi, đại luật sư, bộ dáng lúc này của anh quả thực dễ khiến người khác hiểu lầm.
Hình như Lục Trạch Nhất không phát giác ra khi nãy có cái gì không ổn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Sở Dung: "À."
Lục Trạch Nhất đứng lên, Sở Dung đứng trước khí thế bức người liền rụt cổ lại.
Lớn lên cao lớn thì ghê gớm sao.
Cô nhanh nhẹn cởi giày, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, thành thành thật thật kéo cái chăn đắp lên người mình.
Sở Dung ngửa đầu liếc mắt nhìn anh một cái, mang theo vẻ ái muội lại nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Đích thực ghê gớm, quá đẹp trai.
Lúc Thích Lam bước vào, đã cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, cô nhìn Sở Dung một cái, dùng ánh mắt hỏi cô nàng.
Sở Dung gật đầu nhỏ đến mức khó phát hiện.
Mấy năm quen biết, quả nhiên có ăn ý.
Thích Lam đem bình thuốc đặt ở trên bàn, Sở Dung nắm tay trái lại, đưa tay qua.
Cây kim chậm rãi đi vào da thịt Sở Dung, ánh mắt cô lướt qua bả vai Thích Lam, chạm đến ánh mắt của Trạch Nhất, tội nghiệp hít hít cái mũi.
"Đau quá."
Lục Trạch Nhất vẫn không nhúc nhích.
Sở Dung không ngừng cố gắng: "Khi nãy bên ngoài có chút lạnh."
Thích Lam đứng dậy, điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô.
Người đàn ông này bị điểm huyệt rồi sao?
Thích Lam thấy có chuyện lạ sờ sờ tay Sở Dung, bất đắc dĩ nói: "Sao không mặc nhiều thêm một chút, sắp đông thành băng rồi nè."
Thích Lam nói xong, hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng đi ra ngoài.
Giỏi, cô nàng này biết điều mà chạy thật nhanh.
Sở Dung nuốt nước miếng, lặng lẽ vươn chân mình ra khỏi chăn một đoạn nhỏ.
Lục Trạch Nhất đứng ở nơi đó, một chữ cũng không nhả ra.
Qua sau một lúc lâu, anh mới bước qua, thuận tay kéo chăn xuống phía dưới, vừa lúc che cái chân của cô lại.
"Anh giận sao?" Sở Dung hỏi.
"Không có."
Gạt người.
Sở Dung vừa muốn lấy di động ra, đã bị Lục Trạch Nhất lấy đi.
"Hiện tại đã biết dùng di động," Lục Trạch Nhất hỏi, "Buổi sáng sao lại không biết dùng?"
Tư duy Sở Dung dừng lại một giây.
Chẳng lẽ hắn đang so đo với cô tại sao buổi sáng chưa chịu gửi tin nhắn cho hắn?
Sở Dung khẩn trương cắn lấy môi dưới, nói: "Mỗi lần anh hồi âm đều ngắn như vâỵ, em không biết rốt cuộc anh có nhìn thấy hay không, nhìn thấy rồi có thể ghi tạc trong lòng."
Câu trả lời vừa nói ra, rõ ràng là đang giải thích, lại cực kỳ giống như đang làm nũng.
"Tôi nói rồi, trong lúc em nằm ở bệnh viện tôi đều sẽ ở chỗ này." Lục Trạch Nhất thở dài, giọng nói bất giác nhẹ hẳn đi, nói, "Tôi còn cho rằng em sẽ không trở lại."
Anh nói?
Khi nào, ở đâu?
Sở Dung nhanh chóng lục lại hồi ức, bỗng nhiên trong đầu chợt loé lên một tia sáng.
Chẳng lẽ là câu nói anh nói ngày hôm đó?
Ngày đó cô nằm ở bệnh viện, Lục Trạch Nhất đi mua bánh bao nhỏ, lúc trở về, cô một bên ăn một bên thuận miệng lảm nhảm: "Hôm nay cố gắng ăn nhiều một chút, về sau nhất định không có mà ăn."
Sau đó cô loáng thoáng nghe thấy Lục Trạch Nhất trả lời: "Chỉ cần em muốn ăn, sẽ có."
Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn qua cái bàn bên cạnh Lục Trạch Nhất, trên bàn đang đặt mấy cái bánh bao nhỏ.
Xem ra là đúng rồi.
Nhưng anh nói mập mờ như vậy, cô nghĩ ra được mới lạ?!
Lời này Sở Dung chỉ dám nói nhỏ trong lòng, cô ngồi dậy, cái tay đang bị tiêm cũng nhấc lên một cách cẩn thận, một cái tay khác nắm lấy cà vạt của anh.
"Anh đừng giận." Sở Dung lắc lắc cái tay, "Lần sau em nhất định sẽ không dám nữa."
"Khi nãy tôi có gọi cho em, sao lại không bắt máy?"
"Công ty bọn em mở họp thường sử dụng