Editor+beta: Crashpike
Sở Dung chậm rãi ngồi xuống, bỗng nhiên phát giác người bên cạnh vẫn đứng im ở đó, lập tức dùng sức kéo lấy tay áo anh.
Lục Trạch Nhất vẫn không nhúc nhích, hạ giọng, hỏi: "Sao lại trốn?"
Còn có thể vì cái gì?
Lá gan Thích Lam nhỏ như vậy, lại hay tưởng tượng lung tung, lúc này bốn người chạm mặt nhau, chắc cô ấy xấu hổ đến mức tìm lỗ chui vào mất.
Sở Dung dùng sức giơ tay ép đầu anh xuống, kéo anh xuống dưới.
"Sao anh lại ngốc như vậy?" Sở Dung nhìn bên kia, thấp giọng nói, "Bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ, chúng ta biết phải giải thích thế nào, bọn họ biết phải giải thích thế nào?"
Lục Trạch Nhất đứng lên muốn đi, Sở Dung vừa thấy, lập tức kéo anh xuống dưới, chắp tay trước ngực, khẩn cầu nói: "Chú, làm ơn đi, chỉ một lát thôi."
Lục Trạch Nhất hỏi: "Em kêu tôi là gì?"
"Thích sao?" Sở Dung nhích lại gần, âm thanh mềm mại lại ái muội, "Chú."
Lục Trạch Nhất: "......"
"Chú ơi, chú." Sở Dung như phát hiện ra trò chơi mới, lại kêu thêm hai tiếng.
Thế nào, có đáng yêu không, có dễ thương không?
Lục Trạch Nhất giơ tay đem đầu cô xoay qua hướng khác.
Hừ, cái thái độ.
Rõ ràng trong lòng cực kỳ thích.
Thích Lam cùng Úy Vĩnh Diệu đứng ở bên vệ đường, đèn đường đem bóng hai người kéo dài ra.
Nếu nhìn kĩ, cảm thấy hai người họ cũng xứng đôi đấy chứ.
Úy Vĩnh Diệu vẫn mang theo khẩu trang, không biết hai người nói cái gì, Thích Lam giơ tay kéo khẩu trang hắn xuống.
Cái động tác này, tốt lắm.
Úy Vĩnh Diệu chuẩn xác bắt lấy cánh tay Thích Lam, sườn mặt mặt hắn nghịch sáng, không biết đang nói cái gì đó.
Một lát sau, hắn mới cho Sở Dụng nhìn thấy khuôn mặt chính diện.
Mẹ ơi!
Không nghĩ tới lại là soái ca.
Úy Vĩnh Diệu mím môi thành một đường thẳng, cúi đầu, gắt gao kéo lấy tay Thích Lam.
"Này" Sở Dung nhịn không được chọc chọc ngực Lục Trạch Nhất, nói, "Anh bạn nhỏ của anh lớn lên nhìn cũng không tệ lắm."
Nhìn qua như vậy, không phải mỗi Thích Lam đơn phương.
Như vậy cô yên tâm hơn nhiều.
Nhưng tại sao Thích Lam vẫn chưa kể cho cô?
Kỳ quái.
Hai người giấu mình ở trong bóng tối, Lục Trạch Nhất ngồi xổm ngồi ở bên cạnh, mày anh nhăn lại, không biết đang nghĩ cái gì.
"Anh làm sao vậy?"
"Không sao."
Cũng đúng, là đại luật sư mà phải làm loại chuyện lén lút này, anh nhất định không vui.
Sở Dung đánh bạo sờ sờ mặt anh: "Đợi một xí, chúng ta lập tức đi ra ngoài."
Lục Trạch Nhất: "......"
Một lát sau, chờ kia hai người đi rồi, Sở Dung mới dám làm có động tác khác
"Rất xin lỗi," Sở Dung vừa nói vừa đứng lên, "Lá gan của Thích Lam tương đối nhỏ, nếu cô nàng nhìn thấy chúng ta --"
Sở Dung còn chưa nói xong, đã bị một lực mạnh kéo xuống, cơ hồ là đồng thời, Lục Trạch Nhất cúi người xuống thấp, một thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng cọ ở khóe môi cô.
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Một giây.
Hai giây.
"Anh......"
Sở Dung có cảm thấy trong lồng ngực mình có thứ gì đó đang nổ mạnh.
"Em đối với những người đàn ông khác cũng thế này sao?"
Anh đang nói cái gì vậy?
"Em cũng sẽ kéo tay bọn họ, theo chân bọn họ rúc vào cùng nhau, dùng ánh mắt này này để cười nói với bọn họ sao?"
Giống như từ khe hở nham thạch phát ra một tiếng thét chói tai, giọng nói nói của cô cứ như bị tắc nghẽn trong cổ họng, tay cũng bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt Lục Trạch Nhất ẩn trong bóng tối, ánh mắt anh bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào cô.
Cái này hình như không phải trọng điểm.
Xương gằm anh sắc bén lạ thường, Sở Dung nhìn anh, chỉ muốn dời ánh mắt đi, lại không khống