Lê Dĩnh cầm theo một xấp văn kiện, phía trên đều là ảnh chụp em trai nhà mình cùng một vật nhỏ xinh đẹp ra ra vào vào, một bên vừa nhìn xem một bên vừa giơ lên điện thoại, nửa ngày sau mới có người bắt máy, anh mở miệng nói: "Em cũng rất lợi hại, dám ra tay đánh người của quân ủy."
Lê Hạo đứng ở phòng bếp, vừa lấy sữa cho mèo nhỏ, vừa mắng: "Em thao, đó là do hắn chạy nhanh, bằng không em đánh chết hắn."
"Chậc chậc chậc" Lê Dĩnh lắc đầu, sau đó lãnh khốc nói: "Thái Thượng Lão Quân của chúng ta đã nói rồi, đứa nhỏ kia nếu như là con của em, vậy thì mau dẫn về nhà, sau đó để anh đánh cho tên gây rối một trận, còn nếu như là tình nhân của em, vậy thì để anh tiễn đứa nhỏ một đoạn, vĩnh viễn cũng không thể trở về."
"Cho nên?"
"Cho nên anh mày gọi đến mật báo tin tức a...Hai anh em chúng ta tuy rằng không cùng một mẹ, thế nhưng cũng thật may mắn là mẹ kế chưa từng có ngược đãi anh, anh mới thật sự xem em là em trai."
"Vậy em phải lấy đó làm vinh hạnh a."
"Tiếp theo thế nào, vật nhỏ ấy làm sao đây?"
"Cái gì mà làm sao đây?" Lê Hạo giơ tay rót cho bản thân tách cà phê, nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên, anh còn không biết làm sao à?"
"Nhưng là Lão Quân của chúng ta cũng đặc biệt kinh diễm với tướng mạo của đứa nhỏ này, ông ấy có chút không tin tưởng em."
"Đệch, lão già đó có từng tin tưởng em sao?" Lê Hạo buông xuống tách cà phê, nghiêm túc nói: "Anh, em có thể nói với anh, ngay trước khi em chưa cảm thấy chán, các người ai dám động đến em ấy, đừng trách em không khách sáo."
Lê Dĩnh im lặng, sau đó liếc mắt nhìn ảnh chụp một chút, vật nhỏ kia là ở tại trong lồng ngực Lê Hạo ngẩng đầu, không biết đang cười nói cái gì, mặc dù là chụp lén nhưng nhìn ở góc độ này tuyệt đối đẹp mắt, Lê Dĩnh nuốt ngụm nước bọt, nói: "Nếu có một ngày em cảm thấy chán, vậy vật nhỏ trước tiên phải để anh nếm thử."
"...Lê Dĩnh" Lê Hạo rất ít khi gọi thẳng đại danh của Lê Dĩnh khiến Lê Dĩnh có chút kinh ngạc, có điều chỉ một lát sau, liền nghe thấy Lê Hạo thật dứt khoát, thanh âm trầm thấp đầy chán ghét, nói: "Cút"
Lê Hạo thẳng tay ném đi điện thoại, bưng sữa bò tiến vào phòng Hôi Hôi, mèo nhỏ còn ở trên giường lăn lộn không chịu rời giường, Lê Hạo vỗ mông nhỏ một cái: "Dậy nào bảo bảo, dậy uống sữa, uống xong liền rời giường, nếu không một hồi Thúy Hoa ca ca của em lại tới nữa."
Hôi Hôi từ trong chăn ló đầu ra, nghĩ nghĩ, vẫn là sữa bò có mị lực, rất nhanh đã xốc chăn lên, Lê Hạo một tay bưng bát, một tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé giúp cậu uống, cùng với chăm con không khác biệt mấy
Trải qua một đêm, thương tích trên mặt Hôi Hôi đã đỡ hơn nhiều, tuy nhiên vẫn thấy được rất rõ dấu vết bạo lực, muốn đưa tay chạm thử, lại sợ làm cậu đau, mới hỏi: "Trên mặt có còn đau hay không?"
Hôi Hôi lắc đầu một cái, sau đó chỉ chỉ cổ họng của mình, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Chỗ này đau."
"Là do tối qua khóc quá nhiều, há miệng cho anh xem."
"A ~~~~~" Hôi Hôi giương miệng nhỏ.
Lê Hạo nhìn xem một chút, cũng không nhìn ra được gì: "Một lát lại mời bác sĩ đến, được rồi, khép miệng lại đi, hôm nay ít nói một chút, đừng có vừa đến trường quay liền cùng Thẩm Thế Vân thảo luận Tây Du Ký, còn phải nhớ uống nhiều nước."
Hôi Hôi gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lần nữa ngả người ở trên giường lăn lộn.
Lê Hạo thở dài, khom lưng bế mèo nhỏ vào phòng thay quần áo, thả cậu xuống ghế, nói: "Tự mình mặc quần áo a, hôm nay anh chỉ có một cảnh quay, sau khi trở về lão sư cùng bảo mẫu sẽ tới."
"..." Hôi Hôi bắt đầu cởϊ qυầи áo, thẳng đến chỉ còn sót lại mỗi cái qυầи ɭóŧ nhỏ, mới quay đầu hỏi Lê Hạo: "Bảo mẫu cùng lão sư là cái gì?"
Lê Hạo vốn là đang chọn quần áo cho cậu, kết quả vừa quay đầu, vật nhỏ đều đã cởi xong, nhìn tiểu mỹ nhân hoạt sắc sinh hương trước mặt Lê Hạo thật khâm phục chính mình làm sao có thể nhịn được lâu đến vậy, hắn vội vã xoay người, chặn ngang mũi, đem quần áo còn đang ở trên tay nhét cho cậu, phun ra một câu: em tự mặc đi a, sau đó co chân