Giờ cơm trưa, bởi vì đại yêu quái cùng tiểu yêu quái ở cùng một chỗ tương đối hòa hợp, đại yêu quái liền sai người chuẩn bị nhiều thêm một phần cá kho, sau đó tất cả mọi người không hẹn mà bắt gặp cảnh tượng Lê thiên vương của bọn họ cầm đũa lên lừa xương cá, còn thật kiên nhẫn căn dặn:
"Lại đây bảo bảo, cầm chắc cái muỗng vào."
"Một muỗng cơm một miếng đồ ăn, từ từ mà ăn."
"Cơm nước xong xuôi ra kia chơi cho tiêu hóa bớt."
Khiến một đám nữ nhân trong đoàn làm phim đều đỏ mắt hâm mộ lẫn đố kị.
Lâm Thanh bưng hộp cơm, ngồi xổm xuống bên cạnh Mason, nhỏ giọng: "Kỳ thực đứa nhỏ này không phải tình nhân của Lê ca, mà là con trai ruột đi."
Mason tao nhã chống cằm, sau đó liếc mắt nhìn Lê Hạo nhị thập tứ hiếu một chút, nói: "Đứa nhỏ này nếu thật là con của Lê Hạo, thì tôi có liều cả cái mạng già cũng phải gọi cậu ta một tiếng cha."
Lê Hạo vừa đem cá đút cho Hôi Hôi vừa nói: "Bảo bảo a, buổi tối lão sư sẽ đến, từ mai trở về sau đều cùng lão sư ở nhà có được hay không?"
Vốn vật nhỏ đang phồng má nhai nhai, lập tức dừng lại, ngẩng đầu: "Anh không cho em theo ra ngoài chơi nữa sao?"
"Không phải không phải." Lê Hạo vội giải thích: "Nhưng lão sư đến nhà là để dạy Hôi Hôi viết chữ, cùng những cách sống sót cơ bản."
"Ở cạnh anh thì sao lại không sống sót nổi?"
"..." Lê Hạo nhất thời nghẹn lời: "Nếu như có một ngày anh không thể để mắt đến em, vậy em làm sao đây, tựa như hôm qua, nếu như chậm một bước, em đã bị bắt đem đi rồi, lão sư sẽ dạy phải làm sao để giải quyết vấn đề."
"Anh dạy em không được sao?"
"Không được." Lê Hạo cương quyết nói: "Em học không thể học từ anh được, càng học càng hỏng."
Hôi Hôi có chút mất mát cúi đầu ủ rũ: "Vậy em mỗi ngày sẽ không thể nhìn thấy anh, lại cùng trước kia giống nhau."
"Sẽ không, đến lúc thích hợp lão sư sẽ dạy em làm thể nào để tới tìm anh, rồi bảo bảo tự mình tới tìm anh có được hay không?"
Hôi Hôi cúi đầu không nói.
Lê Hạo trong lòng có chút khó chịu, liền mở miệng dỗ dành: "Anh cam đoan mỗi ngày em chỉ ở cùng lão sư hai tiếng, thời gian còn lại, đều ở cùng anh có được hay không?"
"Hai tiếng là bao lâu?"
Lê Hạo giữ vai nhỏ, xoay người cậu đối diện với đồng hồ treo tường: "Bảo bảo, em nhìn, cây kim ngắn kia xoay chuyển hai vòng, chính là hai tiếng."
"..." Hôi Hôi bình tĩnh nhìn đồng hồ, nhịn được nửa ngày đột nhiên lớn tiếng ồn ào: "Anh lừa người, kim ngắn căn bản là không có xoay chuyển, anh lừa người ~~~~~~~~"
Lê Hạo choáng, bưng bát cơm đầu hàng: "Thôi thôi thôi, ăn cơm trước, buổi tối mới nói tiếp."
Hôi Hôi tức giận rồi, cầm lấy bát cơm tự mình ăn, còn dùng sức khiến muỗng trên tay va vào bát, âm thanh chói tai không ngừng vang lên.
Lê Hạo có chút không nhịn được, ho khan một tiếng, tiếp tục lừa xương ca cho tiểu tổ tông, lại vừa lúc hắn đưa cá sang, Hôi Hôi chợt đưa móng vuốt nhỏ cự tuyệt: "Em không ăn."
Lê Hạo càng thêm choáng, nghĩ thầm vật nhỏ hiện tại tám phần mười là phi thường tức giận, ngay cả cá cũng không thèm, vậy thì phải tức giận đến nhường nào a.
Thẩm Thế Vân nhìn thấy liền tận dụng thời cơ, đẩy Lê Hạo ra, ngồi xuống bên cạnh Hôi Hôi: "Tức giận sao?"
Hôi Hôi gật gật đầu, huơ tay thành một vòng tròn lớn: "Tức giận nhiều đến như vậy nè."
"Tại sao?"
"Hạo Hạo gạt ta, không muốn dẫn theo ta ra ngoài."
Thẩm Thế Vân liếc mắt nhìn Lê Hạo đứng ở một bên không nói gì, đoạn nói: "Bảo bảo, em ngoan ngoãn theo lão sư học, ngày mai tôi cho Lê Hạo nghỉ dài hạn, để cậu ta ở nhà cùng em có được hay không?"
"Thật sao?"
"Tất nhiên, tôi xưa nay chưa từng gạt người."
"A ~~~~ Bạch Cốt Tinh thật tốt."
Lê Hạo không mấy cao hứng nhìn vật nhỏ giương cổ họng kêu la, lại còn vô cùng tự nhiên nhào vào lòng Thẩm Thế Vân, ánh mắt Lê Hạo rực lửa khiến Thẩm Thế Vân cảm thấy thập phần thú vị, bất quá vẫn lưu luyến không rời kéo vật nhỏ ra: "Tìm lão sư có đáng tin không?"
Vẻ mặt Lê Hạo cứng đờ nhanh kéo Hôi Hôi trở về, còn nói: "Em trai của chiến hữu của anh tôi, đang là sinh viên đại học."
"Nga" Thẩm Thế Vân gật gù: "Cũng tương đối đáng tin, cố gắng đừng để vật nhỏ bị người khác gạt đem đi mất."
Lê Hạo liếc xéo y một cái: "Vấn đề này thì không phiền đạo diễn phải phí tâm."
Buổi tối, hai người về đến