Thẩm Lan vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Lâm Uyên Dương, thấy y đau như thế thì cả trái tim đều thắt lại, qυყ đầυ mới tiến vào cũng không dám động, hắn cúi xuống hôn lên ngực Lâm Uyên Dương, vừa vuốt tóc y vừa dỗ dành: "Ca, em không động...... Không đau mà......"
Trước mắt Lâm Uyên Dương trắng bệch, đến khi thân thể hơi thích ứng với nỗi đau đớn kịch liệt thì y mới cố gắng mở mắt, đối diện với vẻ mặt lo lắng của Thẩm Lan.
Lâm Uyên Dương nặng nề hít sâu một hơi, hai tay bám vào vai Thẩm Lan nâng lên nửa người trên rồi chậm chạp ngồi xuống đùi Thẩm Lan.
Y biết tính tình Thẩm Lan, cho dù nhẫn nại như vậy, cho dù vô cùng muốn y nhưng nếu y khó chịu thì Thẩm Lan nhất định sẽ không làm tiếp nữa.
Lâm Uyên Dương không muốn làm Thẩm Lan mất hứng.
Y cúi đầu xuống, tóc dài ngang trán che giấu thần sắc, y nhịn đau chậm chạp nuốt vào côn ŧɦịŧ của Thẩm Lan.
Thanh âm Thẩm Lan run rẩy: "Ca......"
Lâm Uyên Dương mím chặt môi, hơi thở gấp rút, y liên tục hít sâu, tay ôm chặt eo Thẩm Lan vùi mặt vào ngực hắn.
Thẩm Lan đau lòng không biết làm thế nào mới tốt, hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lưng trần của Lâm Uyên Dương rồi cúi xuống hôn tóc y.
Lâm Uyên Dương chỉ cảm thấy tính khí Thẩm Lan chôn trong thân thể mình sâu đến mức khó tin, hậu huyệt của y bị căng ra hết mức, cảm giác vừa đau vừa khó chịu, y ôm Thẩm Lan lẩm bẩm: "Cậu thử động đi......"
Thẩm Lan nghe vậy thì nâng mặt Lâm Uyên Dương lên, thấy môi y có vết cắn lại nhịn không được cúi đầu hôn một cái, hắn kề sát vào môi Lâm Uyên Dương thì thào: "Em sợ anh đau."
Lâm Uyên Dương khẽ lắc đầu, hai tay vòng qua cổ Thẩm Lan chủ động hôn hắn.
Thẩm Lan hé miệng ôn nhu hôn lại y, lần này không còn ngang tàng bá đạo mà giống như trấn an, hắn ôm eo gầy của Lâm Uyên Dương, cảm nhận được làn da mịn màng trơn láng, hạ thân rút ra một chút rồi lại chậm chạp đẩy lên.
Côn ŧɦịŧ thô to của hắn lộ ra khỏi tiểu huyệt chặt khít, sau đó lại bị nuốt vào từ từ, động tác kia chậm chạp mà kiều diễm làm cho không khí trong phòng khách dâm mỹ cực độ, phối hợp với tiếng thở nặng nề của hai người, hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ nồng đậm đột nhiên lan tràn.
Lâm Uyên Dương chớp mắt, lông mi của y dài rậm như cánh đom đóm dập dờn trên mi mắt, Thẩm Lan thè đầu lưỡi ướŧ áŧ liếm lên mắt y rồi nhẹ giọng hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Lâm Uyên Dương nhắm mắt thả lỏng toàn thân, cả người mềm nhũn dựa vào Thẩm Lan. Dáng vẻ yêu kiều này khiến máu trong người Thẩm Lan sôi sục, hắn giữ nguyên tư thế rút tính khí ra hơn phân nửa, sau đó đâm vào toàn bộ.
Cổ họng Lâm Uyên Dương phát ra tiếng rêи ɾỉ, móng tay y cào ra mấy vết trên lưng Thẩm Lan, cần cổ hơi ngửa ra sau khiến hầu kết bại lộ trước mắt Thẩm Lan. Thẩm Lan liền chồm tới liếm một cái.
"Ưʍ......" Lâm Uyên Dương rên không thành tiếng, y ghì tóc Thẩm Lan, "...... Cậu đừng làm rộn......"
Quả nhiên Thẩm Lan không còn liếm hầu kết của y mà cúi xuống ngậm lấy núʍ ѵú,