Cố Duy Sanh chưa mở mắt đã nghe giọng nói mang ý cười của Lâu Tiêu, y chớp mắt, mơ màng nhìn về phía Lâu Tiêu: "Sao anh lại ở đây?"
"Muốn gặp cậu một chút," Lâu Tiêu miết nhẹ đôi môi phớt hồng hơi chu ra của Cố Duy Sanh, "Mấy ngày không gặp, hình như tôi có hơi nhớ cậu."
Không còn phim và chương trình giải trí, Lâu Tiêu mới phát hiện trong cuộc sống hàng ngày, mình và Cố Duy Sanh không có nhiều nơi có thể xuất hiện cùng nhau, nếu không phải hôm nay có buổi họp báo ra mắt phim [Mê Trạch], hắn không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể tận mắt nhìn thấy Cố Duy Sanh.
"Tại sao không tới nhà cũ?" Lâu Tiêu dừng tay lại, "Nếu đọc sách xong rồi, tôi sẽ đưa quyển mới cho cậu."
"Không liên quan đến sách," là người ở bên dưới, nhưng khí thế của Cố Duy Sanh lại không yếu chút nào, y híp đôi mắt đào hoa lại, "Tôi chỉ đang suy nghĩ một vấn đề."
"Lâu tiên sinh, mấy hôm nay anh nhớ tôi, hay là nhớ một thân linh khí của tôi?"
Bóng dáng ngày đó bảo vệ sau lưng y trong lúc Thận Long tự bạo, rốt cuộc là đang bảo vệ linh khí, bảo vệ kèm quỷ, hay bảo vệ một người đã chết là Cố Duy Sanh y?
Trước khi biết rõ vấn đề này, Cố Duy Sanh không muốn qua lại thân thiết với Lâu Tiêu.
Dường như không ngờ Cố Duy Sanh sẽ hỏi một câu như vậy, ánh mắt Lâu Tiêu chìm xuống: "Cậu cho rằng tôi muốn hôn một thân linh khí?"
Lâu Tiêu không phủ nhận linh khí của Cố Duy Sanh có sức hấp dẫn đối với hắn, nhưng trước khi thật sự tiếp xúc với Cố Duy Sanh, hắn chưa bao giờ có ý muốn chiếm hữu đối phương.
Ít nhất là một tháng trước khi tiếp xúc thường xuyên ở trạch viện mà đoàn phim thuê, Lâu Tiêu chưa từng nghĩ đến chuyện trói đối phương bên cạnh mình cả đời.
Tuy không đến mức yêu, nhưng tuyệt đối đạt đến mức thích.
Thích dáng vẻ nghiêm túc của đối phương khi đóng phim, cũng thích dáng vẻ yên tĩnh khi đọc sách của người này...!
Càng thích đôi mắt đào hoa long lanh ngấn nước khi đối phương mút ngón tay hắn.
Lâu Tiêu chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nếu hắn muốn có được Cố Duy Sanh, hắn sẽ không kiềm chế ý muốn của mình.
"Hôn?" Cố Duy Sanh giơ tay túm lấy cà vạt màu mực của Lâu Tiêu, "Mấy ngày nay anh nghĩ đến tôi như vậy?"
Y nhẹ nhàng dùng sức kéo một cái, hô hấp hai người lập tức quấn quýt vào nhau, không gian xe bảo mẫu rất lớn, Lâu Tiêu vịn lưng ghế mượn lực ngồi xuống bên cạnh Cố Duy Sanh, sau đó búng tay cửa sau xe lập tức đóng lại.
"Không chỉ có nghĩ," Lâu Tiêu chống một tay bên tai Cố Duy Sanh, hắn cười khẽ, "Tôi còn muốn làm."
"Cảnh hôn của tôi đều dựa vào góc quay, hy vọng quỷ tiên đại nhân ngài lần này...!Có thể vui lòng chỉ bảo."
Vài chữ "Quỷ Tiên đại nhân" được Lâu Tiêu dịu dàng quyện nơi đầu lưỡi, còn không đợi Cố Duy Sanh mở miệng lên tiếng, lời từ chối của y đã lập tức bị người nào đó dịu dàng chặn nơi đầu môi.
Đúng như Lâu Tiêu nói, đây là một nụ hôn rất ngây thơ, Lâu Tiêu như chỉ muốn lấp kín miệng Cố Duy Sanh, lại như đợi người đáp lại.
Cố Duy Sanh đáp lại.
Cố Duy Sanh biểu hiện thành thục nhưng thực ra rất đơn thuần, y cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, rồi dời mắt, nhẹ nhàng liếm môi đối phương, sau đó mặt lạnh đẩy người kia ra: "Dạy xong rồi."
——Cũng không phải do y ngạo kiều thẹn thùng không dám hôn, chỉ là về phương diện này trong công việc y thật sự không rành lắm.
Lâu Tiêu bị đẩy ra ấy vậy mà chẳng thấy buồn chút nào, ngược lại còn che môi thấp giọng cười, lúc đầu Cố Duy Sanh còn không cảm thấy có gì không đúng, nhưng sau khi thấy đối phương mỉm cười như thế, y lại có chút cảm giác xấu hổ đã lâu chưa gặp.
"Anh có đi hay không," Cố Duy Sanh ôm chăn ngồi dậy, "Lát nữa bị phóng viên thấy anh muốn giải thích thế nào?"
"Còn giải thích thế nào? Em vốn là quỷ của tôi." Lâu Tiêu thoải mái dựa vào người Cố Duy Sanh, hắn nhìn sang chiếc hộp vẫn còn cuống dâu tây bên cạnh, "Quả nhiên là vị dâu tây."
"Nhạt nhẽo," Cố Duy Sanh móc điện thoại ra, hừ một tiếng, "Muốn ăn thì tôi kêu Phương Mộc mua cho anh một hộp."
"Đóng gói em đưa tới là được," Lâu Tiêu kéo cánh tay lướt điện thoại của người nào đó qua, "Cứ nói tôi là kim chủ của em, quan hệ Bao dưỡng này của chúng ta có phải cũng nên chứng thực một chút hay không?"
Ghế trước một người một mèo còn đang đàng hoàng xem chương trình giải trí, Cố Duy Sanh hơi kinh ngạc nhìn về phía Lâu Tiêu, sau sự kiện ở Bình Sơn, bọn họ cùng lắm mới một tuần không gặp, một tuần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà y không biết?
"Đêm nào cũng mơ thấy em có tính là chuyện lạ hay không?" Lâu Tiêu nắn ngón tay mềm mại của Cố Duy Sanh, "Ngày nhớ đêm mơ, tôi nói nhớ em là nghiêm túc."
Về phần rốt cuộc hắn mơ thấy gì, hắn nghĩ mình vẫn nên tạm thời giữ bí mật với Cố Duy Sanh.
Có lẽ vì trước đây Lâu Tiêu rất thích xáp lại cơ thể y, nên Cố Duy Sanh cũng đã quen với việc đối phương tiếp xúc thân mật.
"Nói sau đi," Cố Duy Sanh phất tay đánh rớt hai lá bùa lơ lửng giữa không trung, "Tiểu Phương Tử, dọn dẹp chuẩn bị đến buổi họp báo."
"Ừa!" Phương Mộc nhìn máy tính cười hềnh hệch phối hợp đáp một tiếng, nhưng đợi đến lúc Phương Mộc khép máy tính quay đầu lại, ý cười bên môi anh lại cứng đơ trên mặt.
"Anh...!Anh Lâu?" Phương Mộc kinh ngạc, ai có thể nói cho anh biết, Lâu Tiêu cái người sống sờ sờ này lên xe hồi nào không?
Còn có, người này sao lại nắm tay Duy Sanh nhà anh?!
Lẽ nào anh thật sự phải làm chuẩn bị trước khi hai người này công khai sao?
"Meow!" Lão Bạch dùng sức đạp vai Phương Mộc nhảy tới chỗ Cố Duy Sanh, [Vậy mà dùng bùa để hẹn hò, không ngờ lão Cố anh lại biết chơi như thế.]
Cố Duy Sanh vô tội: [Không phải bùa của anh.]
Y rút tay ra muốn chụp Lão Bạch, ai lại ngờ Lâu Tiêu búng tay một cái, Lão Bạch lập tức đổi hướng nhào vào lồng ngực Lâu Tiêu.
"Đừng lúc nào cũng quấn lấy Sanh Sanh," không để ý Lão Bạch kêu meo meo giãy dụa, Lâu Tiêu nắm chân trước đối phương lắc lắc, sau đó lại nở nụ cười cực kỳ nhã nhặn, "Em ấy là của tôi."
Mặc dù khí tức Lâu Tiêu bình thường, nhưng Lão Bạch lại đọc được ý uy hiếp trong mắt đối phương, nó dựng thẳng đuôi mèo, lần đầu tiên trực tiếp cảm nhận dục vọng chiếm hữu cực đoan của